Chương 511
Nhạc Cận Ninh cũng không tiếp tục nói gì thêm, lỗi là của cả hai bên.
Trương Thanh Trà chỉ đơn giản gật đầu một cái, cô cười cười nhưng ai biết trong lòng cô tức giận đến điên rồi. Dựa vào cái gì mà bắt cô phải tác hợp cho anh và cái con đàn bà đê tiện kia?
Rõ ràng cô ta chỉ là kẻ thay thế cô thôi, dựa vào cái gì mà cô ta có được tình yêu của Nhạc Cận Ninh?
Thế nhưng mà chính tay cô đã tự hủy hoại cơ hội của mình, là cô tự chủ động nói với anh những lời đó trước, chẳng qua anh cũng chỉ nghe theo mà thôi, cô biết làm gì bây giờ đây?
Cho dù là cô đã tự hại chính mình thì cô vẫn chỉ có thể nở nụ cười với anh: mà thôi. Có điều cô tuyệt đối sẽ không chấp ‘ nhận thua cuộc đâu!
“Em biết mà, em không trách anh đâu.” Trương Thanh Trà phải ráng hết sức mới nở được một nụ cười.
Nhạc Cận Ninh thấy Trương Thanh Trà thông cảm cho anh thì anh cũng thở dài nhẹ nhõm: “Em yên tâm đi, một ngày là ân nhân suốt đời là ân nhân, cả đời này em sẽ luôn là ân nhân của anh.
Nếu về sau em gặp chuyện gì khó khăn thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp em.”
“Được…” Trương Thanh Trà hối hận đến chết rồi, thế nhưng cô vẫn cười với anh, cô tuyệt đối không để anh nhìn thấy sơ hở của cô đâu.
Nhạc Cận Ninh thấy cô chấp nhận lời đề nghị của anh thì cả ngày anh cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Bởi vì không muốn Trương Thanh Trà có cảm giác bị bỏ rơi, cho nên hôm nay anh đều dành toàn bộ thời gian để ở cạnh cô.
Nhạc Cận Ninh vô cùng áy náy với Trương Thanh Trà cho nên anh chỉ có thể làm vậy cho cô được thôi, nhưng đến chiều anh vẫn phải rời khỏi viện điều dưỡng.
Anh muốn về nhà với Niệm Ninh.
Niệm Ninh vừa ăn xong bữa sáng, cô đang nghĩ tí nữa có nên lên lâu xem một bộ phim điện ảnh để giết thời gian hay không, vậy mà cô mới đứng dậy thì di động bỗng vang lên.
Cô nhìn tên của người gọi thì lập tức nhíu mày.
“Cô cả, là tôi đây.” Niệm Ninh nghe xong thì nhận ra người này chính là người giúp việc lần trước mà cô đã gặp ở nhà họ Niệm.
Lần trước Niệm Ninh về nhà, cô đã trao đổi số điện thoại với người này để có gì báo cho cô biết khi con nhỏ đó trở lại.
Mấy ngày nay có nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa Niệm Tâm Như đã đi ra nước ngoài cho nên cô cũng chưa kịp giải quyết vụ Niệm Tâm Như chọc tức bà nội.
“Tôi biết rồi, Tâm Như đã trở về sao?” Niệm Ninh hỏi.
Nếu con nhỏ kia đã trở lại, vậy thì không còn gì tốt hơn, nợ cũ hay nợ mới giữa cô và nó cùng tính hết một lần luôn đi!
“Đúng vậy, buổi sáng hôm nay bà và cô hai mới trở lại.”
“Được, tôi biết rồi.” Niệm Ninh nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Cô cũng không keo kiệt với người giúp việc mới nấy, mới cúp điện thoại xong thì cô lập tức chuyển cho người nọ một ít tiền.
Trước khi cô gả cho Nhạc Cận Ninh, mỗi cuối tuần hay ngày lễ, cô đều ra ngoài kiếm việc làm thêm. Hơn nữa hồi đi học cô lại nhận được học bổng nhưng vấn luôn giữ đó mà không xài, cho nên số tiền cô dành dụm để gửi ngân hàng cũng không ít.
Quả nhiên chỉ cần có tiền là giải quyết được kha khá vấn đề!
Nếu Niệm Ninh đã muốn tìm Niệm Tâm Như để tính sổ thì cô cũng không rề rà thêm nữa, cô lập tức muốn xuất phát đến nhà họ Niệm: “Chú Vương, chú chuẩn bị xem cho tôi, tôi cần ra ngoài một chuyến.”