Chương 492

Cùng lúc đó, Trương Thanh Trà cũng vừa lúc đi từ phòng bệnh trong viện điều dưỡng xuống. Nhớ lại vừa rồi Nhạc Cận Ninh đã nói có chút việc nên không thể tới trong điện thoại, trong lòng cô ta vô cùng không vui.

Rõ ràng anh và người phụ nữ kia đang có chiến tranh lạnh, sao lại không thể dành chút thời gian để tới thăm cô †a chứ?

Càng nghĩ càng tức giận, Trương Thanh Trà tiện tay ngắt một cành cây, cầm trong tay mà bóp nắn.

Cô ta cứ đi về phía trước trong vô định, khi đi ngang qua một ngã rẽ, cô ta bỗng nhiên trông thấy Nhạc Cận Ninh ở cách đó không xa.

Hai đầu lông mày vốn hơi nhíu lại của Trương Thanh Trà lập tức giãn ra, cô ta chạy chậm tiến thẳng về phía anh.

“Anh Cận Ninh.” Trương Thanh Trà ngọt ngào gọi anh một tiếng.

Nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu lên, khi thấy Trương Thanh Trà, đầu lông mày anh nhíu lại một cách mất tự nhiên.

Mà động tác nhỏ khó thấy này lại lọt vào mắt của Trương Thanh Trà.

Lúc này cô mới chú ý tới, ngoài cô ta ra, bên cạnh Nhạc Cận Ninh còn có cả Niệm Ninh?

Không chờ Nhạc Cận Ninh mở miệng, bà nội lên tiếng trước: ‘Cận Ninh, cô gái này là bạn cháu sao?”

Nghe bà nội nói vậy, Nhạc Cận Ninh mới lấy lại tinh thần, anh nghĩ đến tình trạng thân thể của bà nội luôn không được tốt, nếu bây giờ để bà nội biết mối quan hệ thực sự giữa anh và Trương Thanh Trà, vậy không phải những lời anh mới nói sẽ đổ sông đổ bể sao? Hơn nữa sẽ còn gây ảnh thưởng đến thân thể của bà nội nữa, Nghĩ vậy, Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Vâng ạ, cô ấy là một người bạn của cháu, trước đây không lâu lâm bệnh nặng nên giờ cũng đang ở trng viện điều dưỡng này.”

Niệm Ninh nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy thì trong lòng yên tâm hẳn, cô thật sự sợ hãi Nhạc Cận Ninh sẽ vì không làm Trương Thanh Trà buồn bã mà cố gắng nói thật cho bà nội.

Bác sĩ đã nói, bà nội không thể bị kích thích nữa, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Còn về Trương Thanh Trà, kiểu gì cô ta cũng không ngờ rằng Nhạc Cận Ninh lại nói thế. Thật ra anh nói cái gì với ai cũng không sao cả, nhưng bây giờ Niệm Ninh, con khốn thế thân chết tiệt ấy, cũng đang có mặt ở đây, thế mà Nhạc Cận Ninh vẫn nói cô ta chỉ là một người bạn bình thường của anh ư?

Trong lòng Trương Thanh Trà đã tức giận đến mức sắp nổ tung, nhưng Nhạc Cận Ninh vẫn đang ở đây, cô ta không thể phát tác, cô ta phải nhịn, nhất định phải nhịn cho bằng được.

“Trương Thanh Trà, em về trước đi, lát nữa anh đưa bà nội về rồi cùng Niệm Ninh lên thăm em.” Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu nói với Trương Thanh Trà.

Anh cũng không ngờ rằng Trương Thanh Trà lại xuống ngay lúc này, Bà nội luôn đứng ở bên cạnh mà nhìn, Nhạc Cận Ninh thấy Trương Thanh Trà vân không chịu nhúc nhích thì trong lòng có hơi sốt ruột, chữ Xuyên giữa hai đầu lông mày không khỏi càng sâu thêm mấy phần.

Dù có không cam lòng thế nào đi nữa, Trương Thanh Trà cũng chỉ có thể nhịn xuống trước: “Vâng, vậy em chờ hai người nhé.”

Lúc nói đến hai từ “hai người”, cô ta gần như nghiến răng mà nói ra, nhưng ngoài mặt vấn giả vờ thân thiện mà cười một tiếng, xoay người đi khỏi đây.

Niệm Ninh thấy cuối cùng Trương Thanh Trà cũng chịu đi, tảng đá lớn đang lơ lửng trong lòng hạ xuống, ban đầu cô tưởng Trương Thanh Trà sẽ qua làm loạn, may mà đây chỉ là cô suy nghĩ nhiều mà thôi.

Nhưng nếu đổi một góc độ khác để nghĩ lại, nếu Trương Thanh Trà thật sự cố chấp tới phá rối theo ý mình, e rằng mặt nạ “đằm thắm’ bấy lâu nay cô ta luôn bày ra cho Nhạc Cận Ninh xem sẽ †an vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play