Chương 339

Ý kiến này nghe rất ổn, nhưng Niệm Ninh lắc đầu: “Không được đâu anh”

Nhạc Cận Ninh khó hiểu, “Sao vậy?”

“Thật sự cũng không có gì, chỉ là thời gian này đi khắp nơi trên thế giới, tuy là nhìn thấy cảnh đẹp rất vui vẻ, nhưng em mệt quá, để em nghỉ ngơi mấy ngày cho lại sức, tinh thần hồi phục rồi thì bảo lái xe đưa em đến trại dưỡng lão, đừng để bà phải đi.”

Bà lớn tuổi rồi, phải đi đi lại lại cũng không tốt, cô sợ bà mệt mỏi.

Thấy Niệm Ninh đã tính toán xong, Nhạc Cận Ninh cũng không phản đối: “Vậy được rồi, vài ngày nữa anh lái xe đưa em đi, thời gian vừa rồi đã đủ mệt rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã. Chiều nay anh phải đến công ty một chuyến, chắc đến tối muộn mới về, cứ ăn cơm tối trước không cần chờ anh.”

“Anh cũng vừa mới về, hay hôm nay ở nhà nghỉ ngơi trước đã, mai đến công ty cũng không muộn.” Nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói vậy, Niệm Ninh lập tức cảm thấy đau lòng.

Nhạc Cận Ninh lắc đầu, cười nói: “Yên tâm, anh không sao, ở công ty vần còn một đống chuyện cần giải quyết, yên tâm đi, buổi tối anh sẽ cố gắng trở về với em sớm một chút.”

Niệm Ninh nghĩ đi nghĩ lại, Nhạc Cận Ninh theo cô đi chơi một thời gian dài như vậy, chuyện công ty dù nói đã có ông Nhạc giúp anh trông coi, nhưng nói chung vẫn cần anh kiểm tra lại từng cái.

Cho nên cô chỉ có thể dặn dò: “Vậy được rồi, anh đừng để mình mệt quá, buổi tối về sớm một chút.”

Nhạc Cận Ninh nói xong thì phải đi.

Niệm Ninh đã thấm mệt sau chuyến bay dài mấy tiếng, bây giờ được nằm trên chiếc giường quen thuộc, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhạc Cận Ninh tự mình lái xe đến công ty, Tiền Thụy báo cáo với anh từng chuyện một xảy ra trong thời gian anh vắng mặt, “Đại khái là có những chuyện này.”

Nhạc Cận Ninh nhìn những bưu kiện trước mặt và một loạt túi hồ sơ văn kiện bày lộn xôn trên mặt bàn, khẽ cau mày: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi, có việc cần tôi sẽ gọi.”

Tiền Thụy nhẹ nhàng gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh ngồi trong phòng làm việc, xử lí từng văn kiện một, không nghĩ đã nhanh chóng đến giờ tan tâm, anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ngựa xe như nước phía dưới, bỗng nhiên nhận ra rất lâu rồi anh chưa đến trại an dưỡng thăm Tô Mạt.

Đúng lúc hôm nay có thời gian, anh liền cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi tòa nhà †ập đoàn Nhạc thị.

Sau khi lên xe, Nhạc Cận Ninh nói với tài xế: “Đi đến trại an dưỡng.”

Lái xe nghe Nhạc Cận Ninh nói, một đường lái xe đến trại an dưỡng.

Đi một lúc đã đến nơi, Nhạc Cận Ninh đi thẳng đến tầng cao nhất của trại an dưỡng, trong phòng có một nữ bệnh nhân, vẫn nằm trên giường bệnh không hề nhúc nhích như cũ.

Đã nhiều năm, cô vẫn luôn nằm theo tư thế này, chưa từng thay đổi một chút nào.

“Tô Mạt, bác sĩ nói với anh không chỉ một lần, hi vọng em có thể tỉnh lại thật sự rất xa vời.” Sắc mặt Nhạc Cận Ninh lập tức trầm xuống.

Ba năm trước, nếu không phải nhờ Tô Mạt, anh đã sớm chết trong tai nạn xe kia.

Nhưng người tốt thường không được sống hạnh phúc, Tô Mạt lại mắc bệnh nặng, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại phải sống như người thực vật, có khả năng cả đời này cũng không tỉnh lại nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Cận Ninh liền khó chịu buồn bã: “Tô Mạt, em biết không? Anh và Tần Tuyết Tùng đều đang đợi em tỉnh lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play