Chương 323
Anh không những không ghét mà còn rất hưởng thụ sự quan tâm của Niệm Ninh nên cười nói: “Lúc đầu anh tiếp quản công ty từ tay ba anh, em đừng có xem thường ba anh. Em cứ yên †âm ra ngoài chơi với anh, còn những chuyện khác không cần lo, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp.”
Nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy Niệm Ninh mới yên tâm.
Cô thật sự rất thích phong cảnh nơi này, Nhạc Cận Ninh cũng nhận ra nên năm lấy tay cô đi dạo gân đó.
Ở đây trời tối rất sớm, đến bốn năm giờ buổi nhiều mặt trời đã sắp xuống núi, Nhạc Cận Ninh thấy thời tiết hình như bắt đầu lạnh hơn nên chuẩn bị đưa Niệm Ninh quay về.
Anh sợ Niệm Ninh không vui nên giải thích: “Độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày gần biển khá lớn, sau khi mặt trời xuống núi thì em cô gắng ở trong phòng đi để tránh bị cảm, được không?”
“Được..” Niệm Ninh thấy không có gì nên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh ngoan ngoãn như vậy nên thật muốn ôm lấy cô rồi hôn cô.
Nhưng cuối cùng anh vấn vứt bỏ suy nghĩ ấy đi, dù sao sau khi ôm hôn người chịu khổ vẫn là anh, bây giờ cô vẫn đang mang thai, anh ngắm được nhưng không ăn được.
Nên lúc không có chuyện gì thì không nên tùy tiện phóng hỏa.
Sau khi về khách sạn Nhạc Cận Ninh lấy laptop ra bắt đầu giải quyết.
chuyện ban ngày Tiền Thụy gửi email cho anh.
Niệm Ninh thì ơ một bên lúc thì đọc sách, lúc thì xem tivi, nhưng cứ lặp lại đi lặp lại cũng chỉ có mấy thứ đó, cũng chẳng có gì thú vị nên không lâu sau cô chuyển ánh mắt sang người Nhạc Cận Ninh đang ngồi gần đó.
“Anh xem gì đấy?” Cô đi đến bên Nhạc Cận Ninh bò trên vai anh hỏi.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh nên ôm cô từ đẳng sau vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, mặt trông rất hạnh phúc nói: “Nào, anh vừa định gọi em, đây là nơi chụp ảnh bên đoàn đội chụp ảnh vừa gửi cho anh, nên anh muốn em xem xem có thấy chỗ nào không ổn không.”
Niệm Ninh xem trái xem phải mấy tấm ảnh trong máy tính, mỗi tấm đều chụp rất đẹp, đều thích hợp làm nơi chụp ảnh.
“Anh muốn em chọn mấy tấm ở trong này sao?” Cô nhất thời thấy khó khăn.
“Cũng không bắt buộc, em thích ở đâu thì ở đó, nếu muốn đi hết thì đi hết để chụp cũng được, nhưng anh sợ em đi đi về vê sẽ mệt.” Nhạc Cận Ninh đặt tay lên bụng Niệm Ninh rồi nói.
Bây giờ cô không có một mình mà trong bụng còn có một đứa nhỏ, nếu cô mệt rồi thì e là anh sẽ hối hận chết mất.
Niệm Ninh mau chóng nói: “Không sao, em thấy có dăm ba chỗ thôi, không sao đâu.”
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh muốn đi hết nên đương nhiên anh cũng cố gắng hết sức thỏa mãn cô: “Được, thế thì làm theo em nói đi.”
Sau khi hai người bàn bạc xong thì Nhạc Cận Ninh về phòng ngủ chuẩn bị đi tắm trước.
Niệm Ninh lại một mình tiếp tục ở phòng khách nhàn nhã xem tivi, sau khi cô về phòng thì Nhạc Cận Ninh đã ra khỏi phòng tắm.
Cô rất tự nhiên đón lấy khăn bông rồi châm chậm lau khô tóc cho Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Niệm Ninh thì bỗng nhớ ra người đàn _ ông nhân lúc anh đi nghe điện thoại đã nói chuyện với Niệm Ninh.
Trong lòng anh chua chát nói: “Đúng rồi, hôm nay người con trai ban ngày nói chuyện với em tên là gì?”