Nhạc Cận Ninh càng đối tốt với cô thì trong lòng cô càng hổ thẹn.

Vừa nghĩ cô có thể mang thai con người khác thì ngay cả sơn hào hải vị trước mắt cũng mất đi mùi vị vốn có.

Ăn tối xong, lúc về đến nhà thì cũng rất muộn rồi.

Hôm nay Niệm Ninh bị giày vò một ngày, mí mắt cũng không mở nổi, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Niệm Ninh học xong, lúc ra khỏi trường, lại nhớ đến bản thân vấn chưa xác thực chuyện có mang thai hay không.

Một ngày không xác thực thì tảng đá lớn trong lòng cô thật không thể bỏ xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định lại đi mua một que thử thai, kiểm tra một lần.

Sau khi mua xong que thử thai, cô không lập tức trở về nhà họ Nhạc, sợ giống như lần trước mà suýt lộ ra, vì thế trốn trong nhà vệ sinh gần đấy, dựa theo phương pháp trong sách hướng dẫn bắt đầu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra còn cần đợi thêm năm phút.

Niệm Ninh căng thẳng nhìn điện thoại di động mà tính phút.

Năm phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Niệm Ninh nặng nề hít thở một cái, lấy hết can đảm từ từ lấy que thử thai ra.

Cô đã tính tới tình huống xấu nhất, sau đó nhìn que thử thai, rốt cuộc thấy kết quả trên mặt là…
Một vạch?
Đây chứng tỏ là cô không mang thai?
Niệm Ninh không quá chắc chắn, cô lại lấy sách hướng dẫn ra, nhìn rõ trên sách, lại nhìn que thử thai trên tay một cái.

Cô thật sự không mang thai.

Các loại triệu chứng lúc trước, đều giống như đúc thời kỳ mang thai, hại cô thật sự cho là mình mang thai, sợ muốn chất.

Đúng là tốt quá rồi.

Tất cả đều chẳng qua là cô buồn lo vô cớ mà thôi.

Sau khi giải quyết nỗi âu lo, Niệm Ninh chuẩn bị tốt tâm tình rồi trở về nhà họ Nhạc.

Chẳng qua sau khi về nhà thì không nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đâu.

Lúc trước vào lúc này thì anh sớm đã về nhà rồi.

Niệm Ninh vừa xuống lầu thì thấy chú Vương đứng dưới lầu.

Nhạc Cận Ninh đi đâu, chú Vương hẳn là biết, cô lập tức hỏi: “Chú Vương, Nhạc Cận Ninh đâu rồi?”
Chú Vương nói: “Mợ chủ, cậu chủ nói hôm nay cậu ấy có việc tăng ca nên bảo cô cứ ăn cơm tối không cần đợi cậu ấy.


Hóa ra là công ty tăng ca.

“Được.

” Niệm Ninh khẽ đáp, chuẩn bị lên lầu.

Đúng lúc này…
Chú Vương như đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Mợ chủ, cậu chủ bận rộn nên không ăn cơm đúng giờ, thân thể lại không phải bằng sắt, bằng không cô đưa đồ ăn tới cho cậu chủ đi, nếu như cậu chủ nhìn thấy cô đưa cơm cho cậu ấy, nhất định sẽ rất vui mừng, nếu không thân thể cũng đói đến sinh bệnh mất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play