Niệm Ninh không những không chịu xuống, còn rụt lại sau ghế, từ chối: “Em không muốn đi, em phải về.”
“Kiểm tra xong sẽ đưa em về.” Nhạc Cận Ninh thấy cô từ chối như vậy, càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, anh càng phải xen vào.
Anh thấy Niệm Ninh nếu không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác, liền bế bổng cô lên.

Ngay lúc Niệm Ninh không kịp phản ứng, cả người đã lơ lửng.
“A…” Cô kêu lên một tiếng kinh hãi, sợ mình sẽ bị ngã xuống, đến khi ý thức được thì đã ôm cổ Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh đi từng bước vững vàng vào bệnh viện: “Không thích mùi thuốc khử trùng thì ôm chặt lấy anh.”
Niệm Ninh hiểu rõ chuyện này đã hết đường cứu vấn, cô rúc đầu vào cơ thể cao lớn, vững chắc của người đàn ông.

Trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, chắc chăn là cô tưởng tượng thôi.
Ngàn vạn lần không thể mang thai được!!!
Niệm Ninh mang theo tâm trạng bất an, bị Nhạc Cận Ninh lôi đi kiểm tra.

Cả quá trình kiểm tra vô cùng thuận lợi, nhưng sau khi kiểm tra thì phải đợi nửa tiếng mới có kết quả.

Trong lúc đợi kết quả, tâm trạng Niệm Ninh không ổn chút nào, khóe mắt vụng trộm dò xét tròng mắt tĩnh lặng của người đàn ông bên cạnh.
“Nhìn đủ chưa?” Nhạc Cận Ninh phát hiện Niệm Ninh đang nhìn trộm anh, khóe miệng anh khẽ nhếch, có vẻ tà khí.
Giọng nói trầm thấp của anh khiến Niệm Ninh như bị giật điện, vội thu tâm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng, không phục nói: “Sao anh biết được là em đang nhìn anh? Đúng là đồ điên cuồng tự kỷ!”
Mấy ngày nay, Niệm Ninh trông có vẻ yếu ớt, cả người mệt mỏi, ham ngủ, anh hơi lo lắng, sợ Niệm Ninh ngã bệnh.

Giờ thấy Niệm Ninh lại có sức sống như trước, trong lòng anh hơi thả lỏng.

Nhạc Cận Ninh vừa định nói chuyện thì đúng lúc này…
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức đứng lên, đi sang bên cạnh: “Anh nghe một cuộc điện thoại.”
Cảm thấy thời gian nhận được kết quả ngày càng gần, Niệm Ninh còn đang dốc sức trốn tránh Nhạc Cận Ninh, nhưng nấy giờ vẫn không tìm được.

Giờ Nhạc Cận Ninh đi gọi điện, cô tất nhiên là mừng vô cùng.
Vận khí của cô tốt thật, Nhạc Cận Ninh vừa bỏ đi, ý tá phòng kiểm tra thò đầu ra: “Người kế tiếp, Niệm Ninh.”
Trong lòng Niệm Ninh bồn chồn, cô hồi hộp vào phòng kiểm tra.

Y tá tiện tay chỉ vào một chồng tài liệu: “Tự lấy đi.”
Niệm Ninh không dám nhìn, nhanh tay cầm lấy hồ sơ phía trên cùng nhét vào túi.

Tâm cô loạn như ma, muốn biết kết quả, nhưng sợ mình không thừa nhận được.
Cuối cùng, cô cắn răng, vẫn quyết định xem.

Nếu như không xem, cô sợ sẽ cứ phải lo lắng bất an thế này mãi, luôn luôn lo sợ bị phát hiện.

Sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm siêu sinh sớm!
Kiểu gì cũng phải mởI!!
Niệm Ninh hít một hơi thật sâu, ngón tay hơi run mở kết quả kiểm tra ra, rõ ràng chỉ là tờ giấy, nhưng cô lại cảm thấy nặng tựa nghìn cân.
Cô chăm chú nhìn vào tờ báo cáo, làm công tác tư tưởng mất nửa ngày, cắn răng mở ra, trực tiếp lật đến trang cuối, mắt nhắm thẳng kết quả chẩn đoán: “Dương tính… có thai ba tuần…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play