“Thật?” Nhạc Cận Ninh vẫn cảm thấy cô có gì đó sai sai.
Niệm Ninh cực kỳ căng thẳng có cảm giác như trong một giây tiếp theo mình sẽ lộ tẩy, tim đập “Thình thịch”
loạn xạ, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Anh không nên nghĩ nhiều, em thật sự chỉ lo anh quá bận rộn không có thời gian, em cũng không muốn làm vướng chân anh, biến thành phiền phức cho anh.”
“Ai nói em là phiền toái? Từ trước tới giờ em đều không phải!” Ánh mắt Nhạc Cận Ninh trầm xuống, nghiêm túc nhìn Niệm Ninh: “Cho dù anh có bận rộn thế nào thì chỉ cần là chuyện liên quan tới em, anh cũng sẽ dành chút thời gian để chăm sóc em.”
Nghe nói vậy, Niệm Ninh kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm túc của Nhạc Cận Ninh, theo bản năng che đậy thân thể mình.
Cô bị làm sao vậy?
Vì sao lại có cảm giác như sắp không thở được, lại còn có cảm giác muốn khóc, xúc động muốn nhào vào lòng anh?
Nhạc Cận Ninh lại đột ngột chuyển đề tài: “Vậy nên, anh vẫn sẽ cùng em đi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe.”
Anh thâm tình nhìn Niệm Ninh: “Không nên từ chối anh.”
Niệm Ninh đột nhiên cảm giác mình giống như bị ngâm trong nước chanh, tuy chua xót nhưng lại ngọt ngào.
Hơn nữa Nhạc Cận Ninh đã nói tới mức này, nếu tiếp tục từ chối thì nhất định sẽ khiến anh hoài nghi, đến lúc đó tình hình lại càng hỏng bét hơn nữa.
Dù sao vẫn còn ba ngày, có thể kéo dài bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Ngay sau đó, Niệm Ninh dưới ánh nhìn soi mói của Nhạc Cận Ninh cũng chỉ đành gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, anh đi cùng em đi.”
“Ngoan lắm!” Nhạc Cận Ninh đưa tay vuốt tóc Niệm Ninh.
Vì công ty còn có việc cần xử lý nên Nhạc Cận Ninh ăn sáng xong cũng rời đi.
Niệm Ninh sau khi Nhạc Cận Ninh rời đi, chán nản ngồi trên ghế salon, cào cào đầu muốn sụp đổ.
Cô rốt cuộc có mang thai hay không? Lần trước mua que thử thai, còn chưa kịp nhìn tới kết quả đã vì quá nóng nảy mà ném que thử thai vào bồn cầu luôn rồi.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Xem ra cô phải nghĩ ra một cách để xác nhận tình trạng hiện tại của mình.
Niệm Ninh đang xoắn xuýt cắn ngón tay, ngay lúc này…Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn mới phát hiện là mẹ kế gọi tới.
Bà ta gọi điện thoại cho mình làm gì? Niệm Ninh ánh mắt chợt lóe, do dự mấy giây cuối cùng vẫn quyết định nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Niệm Ninh…” Giọng bà Niệm hùng hổ dọa người nói: “Mày đem bà già kia giấu đi đâu rồi? Mau giao người cho taol”
Niệm Ninh rũ mắt cười nhạt: “Bà nội đi lâu vậy rồi giờ bà mới phát hiện?”
Bà Niệm tức tới nghiến răng nghiến lợi, mất đi thứ để uy hiếp Niệm Ninh là bà già đó.
Sau này bà ta biết làm sao để con đi3m Niệm Ninh này đồng ý để Nhạc gia đầu tư cho Niệm gia?
Nghĩ tới đây, bà Niệm không thể không mềm giọng: ‘Niệm Ninh, công ty ba con có vấn đề con cũng không phải không biết, ba mẹ vẫn bận sứt đầu mẻ trán, có chút sơ sót cũng là chuyện thường tình.
Ba con là con trai, đương nhiên là muốn hiếu thuận với bà nội con, con đem người đi thì người ngoài sẽ nói gì về ba con đây?”
Bà ta còn chưa dứt lời, nhắc tới chuyện này lại khiến Niệm Ninh bộc lộ sự thất vọng cực kỳ với ông Niệm.