Máu!!!...Hai bàn tay cô đều dính đầy máu....

Dưới lưng mặt đất không bằng phẳng, đá sỏi lởm chởm lạnh lẽo truyền đến xương.......Trực diện đôi mắt là bầu trời không có chút ánh nắng nào, chuyển hóa một màu xám đen.

Đây là đâu???

Chẳng lẽ cô đã chết rồi!??

Tiếng còi hú vang in ỏi xung quanh.

Xe cảnh sát....xe cứu thương???

Cơ thể An Lạc nặng nề khó nhọc ngồi bật dậy.

Khung cảnh trước mắt khiến cô sợ hãi khí sắc tái nhợt, đầu cô đau quá, thật sự đau đến mức muốn nổ tung.

Một vụ tai nạn xe vừa xảy ra ở đây. Rất nhiều cảnh sát, y bác sĩ vây quanh hiện trường, dưới ánh sáng lập lòe từ những chiếc đèn bọn họ đang tích cực tìm cách đưa các nạn nhân ra khỏi xe.

Chiếc xe bán tải màu xanh dương đậm méo mó không ít sau cú tông trực diện với chiếc xe màu đỏ trên sườn đèo Giang Tây, sau đó cả hai xe cùng nhau rơi xuống vực khiến tất cả cửa kính xe bán tải vỡ nát vụn không còn lấy một mẩu nguyên vẹn.

Người đàn ông cuộn người bên trong khoang xe bán tải toàn thân bê bết máu, những mảnh vỡ thủy tinh ghim khắp nơi trên thân thể ông. Người đó là......

"Ba...."

An Lạc lớn tiếng gọi, nhưng xung quanh chẳng ai để tâm đến cô, chẳng ai nghe thấy. Cô giống như kẻ vô hình ở chốn này. Cô thực sự chết rồi sao?

Cảnh sát cứu hộ cậy cửa xe mới phát hiện bên trong không chỉ có một người, người đàn ông ấy còn đang ôm chặt 'bảo bối' bên trong lòng mình, ông dùng thân thể to lớn bao trùm che chắn cho con bé, bảo vệ con bé khỏi những mảnh vỡ cửa kính.

Cảnh sát đỡ lần lượt từng người ra bên ngoài, đặt họ nằm trên cán cứu thương. Người đàn ông được xác định đã tử vong tại chỗ, cảnh sát tiếc thương phủ tấm vải trắng lên toàn bộ cơ thể ông, có lẽ trước khi chết nguyện vọng duy nhất của ông chính là con gái nhỏ có cơ hội sống sót...

Cảnh tượng bi thương đến cùng cực diễn ra trước mắt, An Lạc đau khổ tận tâm can khóc nức nở, giờ phút nguy hiểm ba vẫn luôn nghĩ cho cô, vậy mà suốt ngần ấy năm cô chẳng hề nhớ chút gì về ông ấy "Ba ơi, con xin lỗi, con gái thật bất hiếu"

.....Thật may mắn cơ thể cô bé vẫn còn ấm, hơi thở vô cùng yếu ớt. Tính mạng hiện tại như ngọn đèn dầu trước gió. Cảnh sát đặt cô bé lên cán cứu thương, các bác sĩ lập tức sơ cứu những vết thương trên cơ thể liên tục chảy máu không ngừng.

Chiếc xe màu đỏ hư hỏng đến không còn nhận rõ hình dạng, nó bị lật úp nên việc giải cứu người bên trong đó có phần khó khăn mất nhiều thời gian hơn.

"Đây là loại xe Lamborghini Countach'' Một viên cảnh sát nói.

"Người bên trong chắc chắn phải thuộc tầng lớp thượng lưu..."

"Báo cáo, cảnh sát trưởng...Người đàn ông và người phụ nữ ở trong chiếc xe này cũng đã tử vong..."

"..."

Đoạn kí ức này chính là của cô bé Đới An Lạc 8 tuổi năm đó mơ hồ nhìn thấy, nghe thấy trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Đới An Lạc, cô đang hiện hữu ở bên trong quá khứ chính mình.

Người đàn ông và người phụ nữ trên chiếc xe Lamborghini Countach chính là bố mẹ Trác Nhất Phong.

Đầu cô đau quá.

Khung cảnh hiện tại biến mất, đoạn kí ức lại tiếp tục chuyển hóa......

"Ba, cho con theo với ạ"

"Lạc nhi, ba xuống thị trấn giao hoa cải cho thương buôn, tiện thể ghé chợ mua sắm ít đồ tết, nếu con đi theo sẽ mệt lắm đó"

"Con không mệt, con hứa sẽ ngoan ạ"

Cô bé đôi mắt bồ câu sáng long lanh, giọng điệu nũng nịu đáng yêu khiến đối phương xiêu lòng. Ông gật đầu bảo cô bé lên xe. Hôm nay, người đàn ông có làn da rám nắng mặc một chiếc áo sơmi màu nâu sẫm, trên môi ông luôn nở nụ cười tươi tắn dù cho dòng đời có đưa đẩy nhiều vất vả đến với ông. Cái tên Đới An Lạc ông đặt cho con gái mang nhiều hàm ý, ông hy vọng con bé có thể cả đời bình an vô âu vô lo, luôn vui vẻ lạc quan vượt qua mọi giông bão trong cuộc sống này, cuộc đời cũng sẽ đối xử nhẹ nhàng với con bé một chút.

Chiếc xe bán tải rời khỏi thôn hoa cải dầu xuống thị trấn Giang Tây, giao xong lô hàng An Lạc cùng ba vào chợ thị trấn mua chút quần áo, đồ đạc trang trí nhà cửa đón tết.

Đi ngang một cửa hàng bánh ngọt, cô bé cứ ngẩn ngơ nhìn những chiếc bánh kem đa dạng màu sắc trưng bày bên trong tủ kính.

''Lạc nhi, con muốn một chiếc bánh kem không?" Đới Nhạc ôn nhu hỏi con gái.

"Không ạ, con không thích đồ ngọt ạ" An Lạc rất hiểu chuyện, cô bé biết ba mẹ kiếm tiền rất vất vả, nên không dám vòi vĩnh như bao đứa trẻ khác.

"Nhưng con lại muốn thổi nến?" Ông còn không rõ sở thích con gái cưng sao.

"Thưởng cho Lạc nhi hôm nay giúp ba giao hoa cải vất vả, chúng ta cùng chọn một chiếc bánh nhé! Tối nay cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau thổi nến đón giao thừa được không con?"

"Vâng ạ" Khuôn mặt khả ái cười tươi rạng rỡ như hoa hướng dương.

Ngồi trên xe cô bé không ngừng hát líu lo như chim sáo, vui vẻ nhìn chiếc bánh kem bên cạnh mình, chiếc bánh xinh xắn được thợ tỉ mỉ vẽ hình gia đình ba người hạnh phúc.

"Khi thổi nến Lạc nhi sẽ ước gì nhỉ!?"

"Con không nói đâu ạ. Như vậy điều ước sẽ không linh nghiệm"

Đới Nhạc cười giòn tan, con gái ông còn học được cả triết lý này nữa cơ "Bật mí với ba một chút có được không con?"

Cô bé đắn đo một lúc cũng quyết định nói "Thôi được ạ, con ước gia đình ba người chúng ta mãi mãi hạnh phúc bên nhau, ba mẹ luôn khỏe mạnh"

Ánh hoàng hôn màu vàng cam rực rỡ dần buông xuống sau ngọn núi. Chiếc xe bán tải Đới Nhạc vừa đánh tay lái khỏi đoạn cua đèo gấp khúc, một cảnh tượng kinh hoàng sau đó đã diễn ra........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play