“Chú Lưu, Trác Nhất Phong nhờ cháu chuẩn bị trước cho anh ấy một số tư liệu liên quan đến cuộc họp ngày mai. Chú mở cửa phòng làm việc của anh ấy giúp cháu nhé!” Đới An Lạc tỏ vẻ bình tĩnh, nói dối không chớp mắt.
Trác Nhất Phong về nhà muộn hơn cô, cô phải tranh thủ thời cơ này tìm cho ra chiếc hộp bí mật.
Lưu Tu Kiệt có chút do dự, bình thường việc này cậu chủ luôn chỉ thị ông làm. Nhưng cũng có thể bây giờ đã có cô Đới nên không cần đến ông nữa.
Lưu Tu Kiệt mở cửa phòng làm việc cho Đới An Lạc “Cô Đới có cần tôi giúp không?”
“Không cần, cháu tự làm được rồi chú Lưu”
Nhìn thấy Lưu quản gia rời đi cô mới an tâm vào phòng tìm kiếm. Lục lọi hết các ngăn tủ để tài liệu làm việc vẫn không nhìn thấy chiếc hộp nào như Lâm Hữu Đằng đã mô tả.
Cô lại mò mẫm tới tủ sách cao chót vót.
“Ôi trời, nhiều sách thế này đừng nói là anh ta đã đọc qua hết rồi nha! Mở thư viện còn được đấy” Cô cảm thán.
Tìm cả buổi trời vẫn không nhìn thấy chiếc hộp ở đâu, cô nghi ngờ nhân sinh Lâm Hữu Đằng là kẻ lừa đảo.
“Chiếc thang này…” Đới An Lạc ngắm nghía xung quanh chỗ để chiếc thang.
“Nó dùng để lấy sách trên tầng cao sao?”
Cô tò mò leo lên trên. Nhìn thấy vật gì đó trên nóc tủ chìa ra, cô leo cao hơn nữa, xác định vật kia là thứ cô cất công tìm kiếm.
Mắt cô sáng rỡ “Trác Nhất Phong, anh giấu kỹ quá đó”
Cô với tay lôi chiếc hộp ra phía ngoài. Một chiếc hộp gỗ chữ nhật chạm trổ hoa văn tinh xảo…nhưng nó bị khóa bằng ổ khóa mật mã bốn số.
Có lẽ nào là ngày sinh nhật Trác Nhất Phong. Cô xoay mật mã 1212, màn hình ổ khóa hiện “Mật mã sai, bạn còn 2 lần thử”
Cô xoay năm sinh của anh cũng không đúng, vò đầu bứt tai một lúc cũng không dám xoay tiếp dãy số khác. Nếu lần này mà sai nữa nó sẽ khóa hoàn toàn.
Khi anh phát hiện ra cô tự tiện đụng vào đồ bí mật của mình thì liệu anh có giết cô không?
Nghĩ về cái độ điên rồ của Trác Nhất Phong không khỏi khiến An Lạc rùng mình một cái.
Sao bỗng dưng cảm thấy cơ thể đứng không vững như sắp đổ đến nơi ấy? Không đúng, là cả chiếc thang đang rung rinh. Cô chỉ mới rùng mình một cái mà chiếc thang sắp sập rồi ư? Hay là động đất?
Đới An Lạc bám chặt hai tay vào chiếc thang, xoay đầu cố gắng ngó xuống phía dưới. Thân ảnh to cao ma mị đang tác oai tác oái vào chiếc thang của cô.
Cô hoảng loạn hét lên “Trác Nhất Phong, dừng tay lại”
Anh lập tức buông tay, cười khanh khách trước biểu hiện giật mình của cô “Tiểu Bạch Thỏ, cô lại dám nghịch ngợm đến vậy”
Chết tiệt, anh ta vẫn còn nhớ mãi cái tên “Tiểu Bạch Thỏ”
Nghe qua giọng điệu của Trác Nhất Phong hình như anh không hề tức giận khi thấy cô lẻn vào trong phòng này, còn phá hộp đồ bí mật của anh.
Cô được nước lấn tới, lớn tiếng “Anh là ma sao đi không phát ra tiếng vậy?”
Trác Nhất Phong cười khẩy “Rõ ràng do cô không hề đóng cửa lại, đang chăm chú mã hóa chiếc hộp của tôi nên không để ý đến tiếng bước chân”
Anh đã không hề tức giận ngược lại còn bị cô mắng mỏ. Đới An Lạc ai cho cô lá gan như vậy chứ?
“Xuống đây” Sắc giọng anh lại trở nên lạnh băng.
Lá gan hùng hổ ban nãy có chút tác động liền teo lại a.
“Cầm chiếc hộp xuống đây”
Thôi xong đời rồi, Trác Nhất Phong không định thủ tiêu cô thật đấy chứ?
An Lạc thở dài lôi chiếc hộp xuống, bên trong chứa gì mà lại khá nặng a. Trọng lực của nó làm cô bị bất ngờ loạng choạng sắp ngã xuống.
Trác Nhất Phong phản ứng nhanh leo lên giữ chiếc hộp cùng cô lại, anh trừng mắt với cô “Đồ ngốc nhà cô không có chuyện gì khiến người khác an tâm được à?”
Cái tên An Lạc sao lại khác bản tính thế chứ? Trác Nhất Phong nghĩ trong lòng nhưng không nỡ thốt ra câu mắng nhiếc này với cô.
Đới An Lạc không có lời nào cãi lại, chau mày phịu mặt, tại vì tay cô bị thương cầm vào cảm giác đau lại trỗi lên, vả lại cô cũng không ngờ rằng chiếc hộp này lại nặng như thế.
Trác Nhất Phong cầm chiếc hộp lại bàn làm việc đặt xuống, anh phủi phủi mặt hộp, cũng một thời gian rồi anh không lấy nó xuống.
An Lạc ấp úng do dự đứng phía sau lưng Trác Nhất Phong.
“Có gì muốn nói?”
“Tôi…”
“…Tôi đã mở sai mặt khẩu 2 lần. Anh sẽ không trách tôi chứ?” Cô như một đứa trẻ làm sai sợ bị quở mắng.
“Trách cô tự tiện vào phòng nghịch ngợm đồ của tôi sao?” Trác Nhất Phong nhìn ở màn hình ổ khóa đã thấy dòng chữ “Mật mã sai, bạn còn 1 lần thử”
Chuyện cô gặng hỏi thím Chu về vụ tai nạn của bố mẹ anh, anh đã biết cả rồi. Cô nghĩ cô là thám tử chuyên nghiệp đang âm thầm điều tra à?
Cô dở tệ.
Giấy không gói được lửa. Bí mật nào sớm muộn cũng sẽ được phơi bày. Cũng nên đến lúc cho cô biết sự thật về quá khứ, cho cô có cơ hội đường đường chính chính trả nợ cho anh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT