Một giọng nam ấm áp hỏi thăm Đới An Lạc, anh ta mặc áo blouse trắng nở nụ cười rạng rỡ bước vào phòng. Một anh bác sĩ còn khá trẻ tuổi.
"Bác sĩ..." Đới An Lạc cố gắng rướn người ngồi dậy, nhưng bị anh ta ngăn lại.
"Này cô Đới, sức khỏe cô chưa hồi phục, chịu khó nằm nghỉ ngơi thêm đi"
Đới An Lạc ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nằm yên không cử động nữa. Anh ta kiểm tra bình truyền nước của cô đã vơi đi quá một nửa, liền tiếp tục tiêm thêm một ống chất lỏng trong suốt vào.
"Tôi là Tạ Hựu Thuyết, là bác sĩ trực tiếp theo dõi sức khỏe của cô, có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi nhé!"
"Bác sĩ Tạ, tôi muốn hỏi anh một chút..."
"Cô cứ hỏi, đừng ngại"
"Là ai đã đưa tôi vào đây vậy?" Ánh mắt cô long lanh chờ đợi câu trả lời từ Tạ Hựu Thuyết.
"Là...anh trai của cô"
"Anh trai tôi???" Đồng tử trong mắt cô giãn nở.
Vẻ mặt ngạc nhiên lúc này của Đới An Lạc làm cho Tạ Hựu Thuyết cũng cảm thấy bàng hoàng theo "Đúng vậy, anh trai của cô đã rất lo lắng. Cậu ấy túc trực ở ngoài từ tối qua đến giờ. Cô chờ một lát tôi sẽ cho cậu ấy vào gặp cô nhé!"
An Lạc khẽ gật đầu. Người 'Anh trai' này của cô là Trác tổng sao?
Bác sĩ Tạ đi gần đến cửa thì dường như ngẫm nghĩ không thông chuyện gì đó nên quay người lại "Cô Đới tôi có một thắc mắc, xin cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé!"
"Anh cứ nói đi"
"Tại sao hai người là anh em ruột, mà một người họ Đới còn người kia lại họ Thẩm vậy?"
Câu hỏi khiến Đới An Lạc ngớ người mất một lúc. Anh em ruột mà lại khác họ nhau à? Người anh này họ Thẩm. Là Thẩm Kiêu, không phải Trác Nhất Phong a?
Đới An Lạc cảm thấy trái tim mình như đập chậm mất một nhịp, một cảm giác hụt hẫng truyền đến khiến tâm trạng cô nặng nề hơn một chút.
"Anh em cùng mẹ khác cha" Cô lạnh nhạt buông ra câu trả lời mà chính bản thân cô cũng không hiểu sao mình có thể suy diễn ra được tình tiết này, nhưng mà Thẩm Kiêu đã lỡ phóng lao rồi thì cô cũng phải theo lao vậy.
"À à, xin lỗi tôi nhiều chuyện quá rồi" Tạ Hựu Thuyết ngại ngùng đưa tay gãi gãi đầu lập tức đi ra ngoài.
Tối hôm qua lúc Trác Nhất Phong đánh xe đưa Đới An Lạc tới trước cổng bệnh viện thì đùng đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm Kiêu. Anh ta thay đổi thái độ giả vờ vịt không quan tâm đến Đới An Lạc. Hết cách, Thẩm Kiêu chỉ có thể bế Đới An Lạc đi bộ từ ngoài cổng vào bên trong đến khi bác sĩ y tá đẩy băng ca cấp cứu ra trợ giúp. Họ bắt anh kê khai thông tin bệnh nhân, kê khai thông tin người thân bệnh nhân, anh lúng túng nên kê khai vào đấy là anh trai của Đới An Lạc.
Hóa ra thư ký Thẩm nổi tiếng làm việc chu đáo lại có lúc sơ xuất để người ta bắt bài như vậy.
"Thư ký Đới, cô khỏe hơn chưa?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến tai Đới An Lạc.
Cô tươi cười "Cảm ơn thư ký Thẩm, tôi khỏe hơn rồi"
Thẩm Kiêu kéo một cái ghế tựa ngồi xuống gần giường bệnh, ngón tay trỏ đẩy đẩy mắt kiếng lên. Đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi thiếu ngủ, dường như cả đêm qua anh ta đã không ngủ một chút nào, túc trực ở ngoài phòng bệnh theo dõi tình hình của cô.
"Là anh đã cứu tôi sao?"
"Phải"
Thẩm Kiêu quan sát sắc mặt Đới An Lạc hình như hụt hẫng khi nghe câu trả lời khẳng định của anh.
Cô vậy mà lại không buồn hỏi anh tại sao lại phát hiện ra và cứu cô. Chỉ thấy cô đột nhiên im lặng nghĩ ngợi gì đấy.
Cảm giác hôm qua lúc cô nhìn thấy Trác Nhất Phong thực sự là quá chân thực, đến mức cô không thể thay đổi nó thành người khác được. Mùi hoắc hương trên người Trác Nhất Phong còn thoang thoảng ở đầu mũi của cô, mùi hương đặc biệt của anh ta tuyệt đối không thể nhầm lẫn với người khác được.
Chắc có lẽ do lúc đó cô mê sảng, trong khi hoạn nạn không ngừng suy nghĩ Trác Nhất Phong sẽ đến cứu mình, nên mới nhìn nhầm Thẩm Kiêu thành Trác Nhất Phong như vậy.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, Thư ký Thẩm. Nếu không có anh, tôi không biết bây giờ mình đã trở thành bộ dạng thế nào rồi. Tôi không biết phải báo đáp ân tình của anh thế nào đây?"
"Thư ký Đới. Cô đừng suy nghĩ nhiều, ai thấy người gặp nguy hiểm cứu giúp cũng là lẽ đương nhiên thôi, cô chỉ cần chăm sóc bản thân mình thật tốt coi như là báo đáp cho tôi rồi"
Thẩm Kiêu a Thẩm Kiêu tài năng diễn xuất cũng khá đỉnh đấy, nói dối không hề chớp mắt. Nội tâm của Thẩm Kiêu đang dằn xé, một bên là muốn nói ra sự thật cho Đới An Lạc biết người cứu cô không phải anh mà chính là Trác tổng, một bên lại vì nỗi khổ tâm không thể nói ra được. Cảm giác này vô cùng khó chịu, nếu lỡ miệng nói ra thì Trác Nhất Phong nhất định sẽ cho anh bay màu ngay lập tức.
"Tôi đã báo cáo tình hình của cô về cty, phòng nhân sự nói còn ít hôm nữa là đến tết nguyên đán rồi nên cô được đặc cách nghỉ mà vẫn hưởng lương bình thường. Đừng lo lắng gì nữa hiểu không?" Thẩm Kiêu cẩn thận dặn dò.
"Nhưng mà Lâm phó tổng thế nào rồi? Anh ấy có bình an hay không?" Đới An Lạc thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.
"Tất nhiên, cô bình an thì cậu ấy cũng không vấn đề gì rồi''
Cô gái này bản thân còn lo không xong vậy mà lại luôn lo lắng an toàn cho kẻ khác. Thật hết nói nổi.
Thẩm Kiêu vừa nói chuyện vừa tiện tay lột vỏ quả quýt, sau đó đưa múi quýt qua tay Đới An Lạc.
Nhắc tiền nhắc bạc thì còn đỡ, vừa nhắc đến tên tào tháo liền nghe giọng tào tháo hét la ầm ĩ ở ngoài sảnh bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT