Có vẻ như quả của cây Thế giới thực sự là một vị thuốc tốt. Sau khi uống trà do Eustis gửi đến, Philomel đã nhanh hồi phục lại được sức khỏe.
Nàng cảm thấy cơ thể và đầu mình nhẹ hơn trước nhiều.
Trong lớp học dành cho Công chúa, Philomel, người lúc này đã đóng lại cuốn sách mà mình đang đọc và nói với giáo viên dạy nghi thức:
"Ta đã đọc hết mọi thứ. Ta nên đọc gì tiếp theo?"
"Người thực sự đã đọc nó? Nếu Người chỉ vừa giả vở lật lại các trang sách..."
"Ta thực sự đã đọc tất cả. Nếu ngươi nghi ngờ, hãy đặt câu hỏi từ những gì ta đã đọc. "
Philomel sau đó đã trả lời chính xác tất cả các câu hỏi của giáo viên.
Cô hầu gái và giáo viên của nàng hoàn toàn mở to mắt khi Công chúa tỏ ra háo hức tham dự các lớp học của mình, gần như là ngay khi nàng vừa rời khỏi giường bệnh.
Nó hoàn toàn khác so với trước đây, khi nàng tỏ ra không quan tâm đến những nội dung trong lớp học của mình và chỉ dành thời gian làm những việc khác.
Nàng còn nói thêm rằng có một số điều làm bản thân chưa hiểu nên muốn người giáo viên này giải đáp. Và sau khi đã sắp xếp các câu hỏi của mình, Philomel thực sự đến gặp vị giáo viên lớn tuổi kia.
Nó thực sự khiến bà thấy hoảng sợ.
Nàng cũng dành cả thời gian rảnh rỗi của bản thân để lặng lẽ tham gia các lớp học bổ sung hay đọc các cuốn sách. Thậm chí, ngay cả thời gian của nàng với Nazar cũng không ngoại lệ.
"Thưa Công chúa....Điện hạ....."
"Ừm, Nazar. Ta có một câu hỏi, trận Decilia diễn ra khi nào?"
"Đó là vào năm thứ 132 theo lịch Hoàng gia."
"Ồ, đúng rồi. Cảm ơn vì đã cho ta biết. Nazar quả thực rất thông minh."
Nazar liếc nhìn vị hôn phu đang ngồi đối diện anh, có vẻ nàng đang cố gắng nhớ một cuốn sách lịch sử.
"Hôm nay, chúng ta có nên dành thời gian để làm các bài tập về nhà của riêng mình không? Nazar, từ bây giờ, hãy mang thêm cả bài tập của anh từ nhà tới. Dù là mỗi tuần một lần nhưng thật tiếc nếu anh cứ lãng phí thời gian quý báu của mình một cách vô ích."
Ngay khi nàng ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt của anh, Philomel đã nói vậy rồi lại tiếp tục lật cuốn sách ra và bắt đầu đọc chúng mà không hề để ý đến Nazar.
Ánh mắt của Philomel chỉ chú tâm trên cuốn sách, ngay cả về những câu hỏi thỉnh thoảng nói ra cũng không lôi kéo được sự chú ý của nàng.
Được phép mượn một cuốn sách từ thư viện Hoàng gia nhưng anh lại không hề cảm thấy thích điều đó. Nazar chỉ lặng lẽ uống hết tách trà đã đặt trước mặt như một cái máy, cảm giác cứ như một bao lúa mạch đang chạy máy tuốt liên tục vậy.
Đây là lần đầu tiên anh được tự do như vậy kể từ khi tới Cung điện để chơi với Công chúa. Cho đến bây giờ, sau khi Philomel phải rời đi, nàng vẫn quay lại nhìn anh:
"Anh có giận ta không?"
Mặc dù biết điều đó không lịch sự nhưng Nazar vẫn chăm chăm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tập trung vào cuốn sách kia. Khác xa với sự tức giận, Philomel luôn mỉm cười với Nazar nhưng anh lại cảm thấy đó là một cảm giác xa cách kỳ lạ.
Thật là khó xử.
(Editor: Chetmie anh chưa? Ai bảo cứ thích giả đò với chị tôi ngày xưa cơ, giờ truy thê thê thảm nhé, 🥥 lòng lắm 😌)
Cảm giác rõ về sự xa cách, như thể có một bức tường mỏng chắn giữa mình và Philomel, có vẻ Người đã không có hứng thú với Nazar nữa rồi.
Trước sự lúng túng đó, vị tiểu Công tước trẻ tuổi đã nghiêng đầu. Vì một số lý do, anh hiện tại thấy tâm trạng rất tệ.
Trước đây, có những lúc anh đã ước rằng Công chúa sẽ trưởng thành hơn một chút...nhưng không hiểu sao giờ lại cảm thấy không hề muốn chút nào.
* * *
Sự thay đổi không chỉ có vậy.
Số lần Công chúa mất bình tĩnh với những người dưới quyền đã giảm rõ rệt.
"Choang!!!"
"Ah! Xin lỗi! Công chúa!"
Tách trà đã bị người hầu của nàng làm rơi xuống.
Đó là họa tiết hình con chim xanh được vẽ trên mặt cái tách và giờ nó đã vỡ thành ba mảnh.
Tách trà đó là món quà do Công tử Avrydon tặng cho nàng vào ngày sinh nhật năm ngoái và là một trong những thứ Công chúa yêu thích nhất.
"Ah...xin lỗi! Tôi rất xin lỗi, ah!"
Cô hầu gái đã tỏ ra run rẩy khi nghĩ rằng mình sẽ bị trừng phạt nặng nề bởi đó là lỗi của cô.
Trên thực tế, ngay cả khi Công chúa có tức giận thì cũng sẽ không có vấn đề gì nếu bảo mẫu của nàng ngăn cản nàng. Nhưng gần đây người bảo mẫu đã không còn quý mến cô nữa. Lý do là vì cô đã trở về quê trong kỳ nghỉ mà quên không mua quà tặng bà ta.
Cô hầu gái cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại cùng với sự chờ đợi tiếng gầm dữ dội từ Philomel.
Nhưng...
"Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi không định dọn dẹp nó ngay lập tức sao?"
"Vâng?"
"Thảm sẽ bị ướt đấy. Hãy dọn dẹp nhanh lên và rời đi."
"Ồ, vâng. Tôi hiểu rồi!"
Cô hầu gái vội vàng nhặt những mảnh vỡ và dọn chúng lại với nhau.
Những gì Philomel nói tiếp theo thậm chí còn bất ngờ hơn.
"Hãy cẩn thận đừng để bị cắt trúng tay. Tách trà này không quan trọng bằng babe thân con người đâu."
Không thể nghĩ rằng vị Công chúa nhỏ, người đã từng đối xử tệ với những người hầu trong quá khứ, còn lo lắng cho đôi tay của người hầu nữ nhà mình.
Cô hầu nữ đã mang vẻ đầy ngạc nhiên và kể từ ngày đó, cô bắt đầu đi kể lại trải nghiệm kỳ lạ mà bản thân có với bất cứ ai mà mình gặp.
Lúc đầu, hầu hết mọi người đều coi sự thay đổi của Công chúa chỉ là một ý thích thoáng qua.
"Tôi nghĩ rằng Điện hạ đã bị mắng do lỗi lầm gây ra tại lễ Thành lập nọ."
"Nếu vậy liệu nàng sẽ đi được bao xa đây? Dù sao thì ngày mốt, nó cũng sẽ trở lại bình thường thôi."
"Dù sao đi nữa, Cung điện có vẻ sẽ yên tĩnh trong một thời gian."
Họ nhớ rất rõ tính cách hằng ngày của Công chúa nhà mình.
Nàng là một đứa trẻ nhạy cảm và bướng bỉnh.
Nàng còn là một kẻ gây rối, chỉ biết bỏ bê nhiệm vụ của mình với tư cách là một Công chúa và chỉ nghĩ đến việc tìm niềm vui.
Tuy nhiên, vì sự thay đổi kéo dài trong một, hai ngày, thậm chí là vài ngày, mọi người không thể không có suy nghĩ khác.
Công chúa tinh nghịch cuối cùng cũng đã đến tuổi trưởng thành.
Cuộc đấu tranh tuyệt vọng của Philomel cho sự sống còn của nàng không khác gì một sự trớ trêu trong mắt người khác.
"Thật đáng để dạy Công chúa bằng cả trái tim mình. Nếu tôi nghỉ hưu chỉ vì hơi đau lưng, tôi chắc chắn sẽ hối hận."
Người bảo mẫu giả vờ mình là người dạy dỗ vĩ đại đã giúp uốn nắn Philomel, cứ như thể đó là tất cả công lao của bà ta vậy.
"Ngài là một bảo mẫu tuyệt vời."
"Ngài thật tuyệt quá đi."
Philomel chỉ để sự kiêu ngạo của bảo mẫu và sự nịnh hót của những người hầu ấy thoảng qua tai.
Nhưng những lời kể về Philomel của họ đã đến tai Hoàng đế và sau vài ngày thì Philomel đã được ông gọi đến.
Đó là vào lúc ăn trưa.
Hai người ngồi đối diện ở hai đầu chiếc bàn với những món ăn quý hiếm lần lượt được bày ra.
Philomel lo lắng đến mức thậm chí không biết bản thân có nuốt trôi nổi không dưới ánh mắt sắc bén của Hoàng đế nhưng nàng vẫn buộc mình phải cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tại sao cha lại cho gọi mình đến đây?"
Không thể đơn thuần là do ông muốn đến dùng bữa với đứa con gái như mình được.
Hoàng đế đầy vẻ khó xử mà lên tiếng:
"Ta đã nghe về câu chuyện liên quan đến con. Con đã bỏ thời gian cho việc học của bản thân. Đó là một thái độ tốt đấy."
Phải mất một lúc nàng mới nhận ra đó là một lời khen vì ông nói những lời ấy bằng cái giọng điệu rất thờ ơ.
Một bữa ăn với cha, một lời khen từ ông, tất cả đều là lần đầu tiên.
Chỉ khi để vuột đi những thứ quý giá với bản thân thì chúng mới đến tay mình.
Philomel trả lời một cách lịch sự:
"Cảm ơn Người. Nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước."
"Các giáo viên của con đã hết lời khen ngợi con cho đến khi họ không thể nói được nữa."
"Tất cả là nhờ vào sự phân phó đầy tuyệt vời của Bệ hạ đó."
"Bệ hạ?"
Eustis nhướng mày trước kiểu xưng hô kỳ lạ nảy.
Mọi người đều gọi ông như vậy nhưng không phải Philomel luôn gọi ông là "cha" sao?
"Con đã trưởng thành một cách rất nhanh trong khi ta không thể quan tâm đến con nhiều hơn."
"Bây giờ, với tư cách là một thành viên của Hoàng gia, con buộc phải làm việc chăm chỉ để có phẩm giá phù hợp với điều đó."
Philomel cười.
Đó là một nụ cười nhẹ không đủ để lộ ra hàm răng, nó chỉ là hơi nhếch khóe miệng lên.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào "nụ cười quý sờ tộc" của Philomel.
Nếu ông biết con gái mình rõ hơn một chút, ông sẽ hiểu rõ về sự không mấy tự nhiên của việc thay đổi gần đây. Tuy nhiên, Eustis không cảm thấy gì khác ngoài một chút khó chịu.
"Ta hiểu rồi. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ như vậy."
"Vâng. Con sẽ ghi nhớ điều đó."
"Nghĩ lại, bây giờ con có cảm thấy tốt hơn chưa? Bệnh cảm lạnh của con đã khỏi hoàn toàn chưa?"
Nĩa của Philomel lúc này đang di trên đĩa lập tức dừng lại một lúc.
Nàng không ngờ Eustis lại hỏi mình như thế.
"Con đã uống thuốc mà Bệ hạ gửi cho rồi."
Nàng cảm thấy thật kỳ lạ vì ông dường như đã thực sự lo lắng.
"Không. Mình không thể tỏ ra yếu đuối trước sự quan tâm của cha dành cho mình...."
Philomel đã quyết định sẽ đóng cửa trái tim mình một lần nữa.
Cha là người đàn ông sẵn sàng vào một ngày nào đó sẽ giết chết nàng nếu như phát hiện ra nàng là kẻ giả mạo, nếu nàng không ngoan ngoãn theo như hành động....
"Điều đó thật tốt. Mẹ của con cũng là người có sức khỏe yếu."
"Ồ..."
Cũng giống như Hoàng đế không phải là cha nàng, vị Hoàng hậu mà nàng đã nghĩ là mẹ của mình trong gần mười năm không phải là mẹ của Philomel.
Eustis, người đã nhìn chằm chằm vào khoảng không trong một thời gian ngắn, lại nhìn Philomel.
"Để khen ngợi sự chăm chỉ, nếu có bất cứ điều gì con muốn, hãy nói với ta, ta sẽ lắng nghe và làm nó cho con trong điều kiện cho phép."
"Khen ngợi và ban thưởng ư?"
Philomel nuốt nước bọt.
Đó là những gì nàng đã chờ đến.
Hoàng đế là người phân tư rõ ràng với tất cả mọi người.
Nếu ai làm việc không được thì sẽ bị trừng phạt và ngược lại, nếu ai làm được việc thì sẽ được ban thưởng. Vì lý do đó, ông đã nghĩ sẽ nói điều tương tự với Philomel.
Nhưng nàng chưa nên nói cho ông biết nàng muốn gì ngay khi ông hỏi.
Philomel đã che giấu cảm xúc thật của mình trong lúc này.
"Không gì cả. Đó là một vinh dự khi được Bệ hạ công nhận."
Hoàng đế vừa từ tốn nói vừa đưa ly rượu lên miệng:
"Con thật khiêm tốn. Tuy nhiên, tốt hơn hết là con nên có chút ít tham lam để xứng đáng cho ngôi vị này."