Khuôn mặt của Philomel đỏ bừng lên như một trái cà chua.

"Con không phải là một đứa trẻ!"

Ngay cả khi nàng biểu hiện ra ngoài những gì mà một người kế vị đáng tin cậy phải có, nàng cũng ngại ngùng ôm mặt của mình như một đứa trẻ!

Nàng lo lắng rằng mọi thứ nàng đang làm sẽ trở nên tồi tệ.

Kể từ lần đầu tiên cha bế nàng ở trong vườn cách đây hai năm, cứ mỗi lần tốc độ đi của Philomel thỉnh thoảng chậm lại thì Hoàng đế sẽ bồng theo nàng.

Cha vẫn cứ thích bế nàng, có lẽ đó đã trở thành một thói quen. Hồi đó, nàng có nói rằng nàng vẫn ổn và cha không nên đi quá đà.

Khi thấy Philomel không nói gì, Eustis hỏi một cách thấp thỏm:

"Con không định có một bài phát biểu cho lễ kỷ niệm sao? Nếu vậy, hãy nói cho ta biết. Ta sẽ thả con xuống."

"Ah, không! Con sẽ làm điều đó!"

Nếu nàng chỉ đi xuống như thế này, nàng sẽ chỉ trở thành một kẻ hèn nhát thực sự sợ hãi và bỏ chạy.

"Mình không thể làm điều đó."

Philomel để sát miệng vào viên đá loa ma thuật của mình và bắt đầu nói về bài phát biểu kỷ niệm mà bản thân đã chuẩn bị.

"Các công dân thân mến của Đế quốc Belerov, chào mừng mọi người đến đây. Hôm nay là..."

May mắn thay, nàng không bị phân tâm bởi sự xấu hổ của mình và sự căng thẳng cũng đã thuyên giảm.

Ngày hôm đó, Philomel đã có bài phát biểu đầy cảm xúc của mình cho mọi người.

Và những người tham dự trở về nhà đều mang trong lòng tò mò về hai điều kỳ lạ này. Đầu tiên là về Công chúa, người được cho là một kẻ chỉ biết gây rối, lại có kỹ năng nói trước công chúng đầy xuất sắc rất không phù hợp với lứa tuổi của mình. Thứ hai là cách Hoàng đế đang nhìn đứa con gái mình với ánh mắt rất ư là dịu dàng. Ý kiến chung của họ là "có lẽ dự định cho người kế vị vẽ trước đó có thể thay đổi".

Cùng ngày ấy, Philomel đã có một bữa ăn tối với Hoàng đế. Đối diện với Philomel, người đã mời ông dùng bữa cùng với nàng, Hoàng đế lên tiếng hỏi:

"Còn tiểu Công tước nhà Avrydon thì sao?"

Khi nàng trả lời xác nhận rằng bản thân không có bất kỳ cuộc hẹn nào với Nazar, ông đã nói với vẻ mặt tò mò:

"Không phải con sẽ dành thời gian với cậu ta vào ngày kỷ niệm Thành lập hằng năm sao?"

"Có phải không ạ? Chắc chắn có vẻ là như vậy rồi, từ khi con lên chín tuổi, mọi thứ đã thay đổi rồi."

Nhưng hôm nay nàng cần phải nhận được một cái gì đó từ Hoàng đế.

"Hôm nay, con chỉ muốn ăn với Bệ hạ!"

Eustis không nói gì thêm nữa.

Nuốt miếng thịt trong miệng, Philomel cẩn thận mở miệng:

"Bệ hạ, bài phát biểu hôm nay của con thế nào ạ?"

"Thật tốt, con đã làm rất tốt."

"Ngay cả khi con nghĩ về nó, nó cũng không tệ."

Đã ba năm kể từ khi nàng làm việc chăm chỉ để trở thành người kế vị được mọi người công nhận.

Có vẻ như nó sẽ có thể được lan truyền rộng vào thời điểm này. Philomel đã cố gắng thể hiện một biểu cảm tốt nhất có thể.

"Bệ hạ, thực sự có một thứ con muốn."

"Nó là gì?"

"Đó là chiếc nhẫn lửa đỏ!"

Đột nhiên, bàn tay đang cắt miếng bít tết của Eutis dừng lại.

"Không."

Philomel không thể che giấu được sự thất vọng trước sự từ chối đầy đột ngột này.

"Không, đó là..."

Eustis bối rối giải thích.

"Không phải là nó hoàn toàn không có ích, chỉ là vẫn còn sớm đối với con."

"Con sẽ không sử dụng nó một cách bất cẩn! Con có thể sử dụng nó tốt!"

Philomel tiếp tục khẩn trương.

"Đó không phải là kiểu vấn đề đó. Chiếc nhẫn quá mạnh sẽ làm yếu cơ thể người dùng khi họ còn trẻ. Ít nhất con nên đợi sau khi trưởng thành."

"Ha, nhưng..."

Tiêu chuẩn cho tuổi trưởng thành ở Đế quốc Belerov là mười tám tuổi. Vào thời điểm Philomel đến tuổi đó, chắc hẳn đã là sau khi Ellencia xuất hiện.

"Nó quá lâu. Mình không thể đợi đến lúc đó."

Philomel tiếp tục với một giọng run rẩy.

Sau đó, Eustis lại nói, nhíu chặt đôi lông mày nhăn nheo của mình.

"Tại sao con lại muốn chiếc nhẫn lửa đỏ đến vậy?"

"Đó là bởi vì nó là biểu tượng của người thừa kế hợp pháp cho ngai vàng...."

Nàng không thể thành thật nói rằng đó được dùng cho việc chạy thoát khỏi ông. Philomel đã đưa ra câu trả lời mà bản thân đã nghĩ đến trước đó.

"Ta sẽ đưa nó cho con khi con trưởng thành. Hãy nói với ta điều gì khác trong lần này, ta sẽ cho con bất cứ điều gì."

"Con chỉ muốn chiếc nhẫn lửa đỏ. Nếu không, con không cần gì cả."

Cuộc trò chuyện cứ thế nhạt dần do sự khác biệt về quan điểm chưa được giải quyết. Trong khoảng thời gian nặng nề, Philomel hối hận.

"Mình đã thiếu kiên nhẫn. Ngay cả khi nó không dùng được ngay bây giờ, nó cũng sẽ không thực hiện trong tương lai nếu mình khăng khăng như thế này..."

Khi ông nói rằng ông sẽ đưa nó cho nàng chỉ khi nàng đủ trưởng thành, nàng ngay lập tức trở nên tức giận. Sự tin tưởng mà nàng đã xây dựng cho đến nay dường như bị phá hỏng bởi tính bướng bỉnh như trẻ con của nàng.

Trước khi rời khỏi chỗ ngồi với một bữa ăn không thoải mái qua, Philomel đã gạt bỏ suy nghĩ của mình.

"Xin lỗi. Con sẽ không ép buộc bản thân trong tương lai. Chúc Bệ hạ ngủ ngon."

Sau đó, vì cúi đầu nên nàng đã không thể nhìn thấy mặt Hoàng đế lúc này.

"Ah, mọi thứ thật là khó chịu."

Philomel đang nằm lười trong khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình trên chiếc ghế dài của mình. Thông thường, nàng sẽ suy nghĩ cách làm sao để đi lấy lòng Eustis nhưng sau bữa ăn cuối cùng trong ngày này, nàng đã mất hết động lực.

Nếu nàng không thể có được chiếc nhẫn lửa đỏ kịp thời, nàng sẽ phải sửa đổi hoàn toàn kế hoạch trốn thoát của mình. Nàng không thể buông tay dễ như thế này nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn nằm yên mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Ngay sau đó, nữ Bá tước Deles đến gần, quan sát Philomel đang ôm lấy chiếc gối của mình.

"Công chúa Điện hạ."

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Hoàng đế đang gọi cho Người. Người ta nói rằng Elita đã gửi lá trà quý làm quà tặng."

Đây là lần đầu tiên Eustis gửi lời mời Philomel trước mà nàng không cho lời mời nào tới ông.

"Chà, ta không có thời gian để làm điều đó vì ta không có sắp xếp thời gian cho việc này."

Nàng không biết phải nói gì nhưng khi ông gọi, nàng buộc phải đi.

"Nhưng..."

"Rầm!"

Philomel nằm duỗi người ra sau.

"Công chúa của thần ơi?"

"Nói với Bệ hạ rằng ta cảm thấy không khỏe."

"Ồ, Người bị ốm ở đâu?"

"Không có gì nghiêm trọng cả. Ta chẳng thể nói gì...Ta chỉ hơi mệt."

"Được rồi. Nghỉ ngơi đi, Điện hạ."

Ngay cả sau khi nữ Bá tước đã rời đi, Philomel vẫn tiếp tục nằm ườn trên ghế. Bất ngờ, nữ Bá tước Deles, người đã rời đi, lại quay trở về.

Nhưng không chỉ là có một mình bà.

"Hoàng đế Bệ hạ đích thân đến."

"Vâng...?"

Philomel đầy bối rối nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế dài của mình.

"Nhưng ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Người lúc này..."

"Làm ơn hãy nói với ông rằng ta đã ngủ thiếp đi."

Philomel nói khi nàng nằm vật xuống và quay mặt về phía sau ghế. Sau đó, nàng bắt đầu giả vờ ngủ.

Nữ Bá tước Deles do dự nhìn Philomel một lúc rồi mới bước ra khỏi cửa. Nàng biết đó là một hành động vô ích. Nếu Hoàng đế đến thăm, ngay cả khi người kia đang ngủ, họ vẫn phải đánh thức người đó dậy. Nàng sẽ không thức dậy ngay lập tức và nàng thậm chí còn bảo nữ Bá tước từ chối Hoàng đế.

Nàng nghĩ:

"Mình không thích điều đó nhưng..."

Một lúc sau cánh cửa được mở ra.

Philomel, người nghĩ rằng là nữ Bá tước đã quay lại để đánh thức mình dậy, ngừng thở khi nghe thấy giọng nói mà nàng nghe thấy.

"Philomel."

Hoàng đế nhẹ nhàng nói.

"Ta biết con chưa ngủ."

"Ugh. thật giống như một con ma."

Philomel nao núng.

Nàng tự hỏi liệu mình có nên thức dậy một lát không nhưng nàng quyết định giả vờ ngủ và không mở mắt ra.

"Con không muốn đối mặt với ta bây giờ, phải không?"

Giọng ông trầm hơn bình thường.

Tại sao nàng lại không cảm thấy điều đó tốt nhỉ?

"Bệ hạ hẳn rất tức giận!"

Đến một lúc nào đó, nàng cảm thấy như mình phải bỏ cuộc giữa chừng và sẽ phải đứng dậy.

"Ta vẫn không biết tại sao con lại muốn chiếc nhẫn đó đến vậy. Không có người kế vị nào khác ngoài con."

Tiếng bước chân của ông càng đến gần hơn.

"Nhưng... nếu con thực sự muốn nó."

Nàng có thể cảm thấy Eutis đang di chuyển sau lưng mình. Có thứ gì đó nhảy lên trong đầu Philomel.

"Ba năm sau. Năm con tròn mười lăm tuổi, ta sẽ ban cho con chiếc nhẫn lửa đỏ đó."

"Thật sao?"

Philomel nhảy dựng lên.

Eutis rút bàn tay đang dang rộng ra khỏi nàng và gật đầu.

"Phải. Con lúc đó sẽ chưa hẳn trưởng thành nhưng tại thời điểm đó, nó không gây quá nhiều gánh nặng cho cơ thể con. Tuy nhiên, tốt hơn là nên sử dụng nó càng ít càng tốt."

"Cảm ơn Bệ hạ! Đó là điều tốt nhất!"

Philomel xúc động vì điều đó đến nỗi nàng vô thức ôm lấy Eustis.

"Rất tiếc. Mình đang làm gì lúc này đây?"

Philomel nhanh chóng buông tay trước khi Hoàng đế có thể nói bất cứ điều gì.

Ông sẽ ôm Philomel khi nàng cần nhưng ông không bao giờ muốn được ôm trước. Trên thực tế, Eustis có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Chà! Con đã rất vui!"

Khi Philomel lúng túng giơ tay lên cao, ông không hỏi nàng vừa làm gì.

"Nó có tốt không?"

"Vâng!"

3 năm.

Đó là một khoảng thời gian dài nhưng so với sáu năm như ban đầu thì ba năm đã giảm đi một nửa.

"Bên cạnh đó, quan trọng là trước khi Ellencia xuất hiện."

Dù sao, cũng có một mốc thời gian để có được chiếc nhẫn và đẩy nhanh kế hoạch chạy trốn. Ít ra nàng không phải chạy trốn lúc còn nhỏ và nàng rất vui vì mình đã không bị nói là trẻ mồ côi.

Năm 15 tuổi, tuy nàng vẫn chưa trưởng thành nhưng nàng không phải là người duy nhất không phải một mình.

3 năm.

Nếu nàng đợi 3 năm, nàng có thể ra ngoài rồi.

Philomel nắm chặt tay.

Editor: havu1803

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play