Cuối tuần, Phan Liệt không còn xuất hiện ở quán cơm nữa, Quý Vân có hơi ngạc nhiên, vốn dĩ bà rất tin tưởng chàng trai này, kết quả bị con gái bà nói vài câu đã chùn bước.
Quý Vân vô cùng thất vọng.
Xem ra cậu ta cũng chẳng có mấy kiên trì.
Quý Vân không vui nhưng Ôn Lập Tân lại tràn đầy hứng khởi xem xe trên điện thoại.
"Nhà chúng ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?" Ôn Lập Tân hỏi vợ vì bà quản lý tiền.
"Ông tính làm gì?" Quý Vân khó chịu.
"Mua cho Nhược Nhược một chiếc xe hơi! Tôi thấy Audi khá tốt, nhà chúng ta có khoảng... bốn trăm nghìn tệ không?" Tiền vay đã trả hết từ mấy năm trước, hẳn là có đủ số tiền này.
Nói đến cưng chiều con gái thì không ai qua được Ôn Lập Tân, Quý Vân trợn mắt: "Cứ cho là con gái lái được xe, thì nó cũng chỉ là người mới, ông lại đòi mua cho nó chiếc Audi?" Lái ra ngoài thì đúng là mát mặt, nhưng đây cũng chẳng phải quần áo, không phải chỉ có mấy ngàn mà là mấy trăm ngàn tệ.
"Cái này thì có gì đâu, chỉ cần mua thêm bảo hiểm là được mà"
Quý Vân:...
Chờ mà xem, con gái chắc chắn sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Ôn Nhược nào dám lái loại xe xa xỉ như vậy.
"Đợi con học xong, mua một chiếc mấy chục ngàn là được rồi ạ" Cô tự biết sức mình.
Ôn Lập Tân cảm thấy không hề xứng với con gái: "Đồ cũ tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, không thể nhắm mắt nhắm mũi mua được... Nhược Nhược, con sợ gì? Nếu lấy được bằng rồi thì chứng tỏ là con có thể lái xe, tất nhiên phải lái chiếc xe tốt một chút"
Ôn Nhược nhăn mặt đau khổ: "Ba đừng lo sớm quá, đợi tới lúc con học được rồi hãy bàn tiếp nha? Còn chưa biết là phải chờ tới tháng năm nào..."
Có cô bạn cùng lớp so với cô thì thông minh hơn nhiều mà vẫn phải thi mấy lần mới đậu.
Ôn Lập Tân nghĩ ngợi: "Cuối tuần con mang theo mấy bao thuốc lá đi, dẻo miệng vào"
Ôn Nhược:... Học lái xe còn muốn hối lộ.
Lúc này Quý Vân mang vào một kiện hàng: "Chị họ con gửi tới này, là cái gì vậy?"
Ôn Nhược mở ra xem, phát hiện bên trong là quần áo, có một chân váy len nhỏ màu đen cùng với một chiếc áo len sọc nhiều màu.
Cô chưa nói gì, Quý Vân đã khen ngợi: "Mắt nhìn của Việt Việt thật tốt, phối nhìn rất hợp, nhanh mặc thử vào xem"
Ôn Nhược vào phỏng ngủ thay đồ.
Sau khi bước ra, hai mắt Quý Vân sáng lên còn Ôn Lập Tân nhìn thoáng qua lại nhíu mày.
"Ngày mai mặc đi làm đi!" Quý Vân lập tức quyết định.
Chuyện với Phan Liệt không thành thì vẫn còn mấy cậu trai trẻ khác.
Công ty của Ôn Nhược là một công ty lớn đã niêm yết cổ phiếu, bà không tin là không có người khác theo đuổi.
Ôn Lập Tân nhìn thấu ý đồ xấu của vợ, nhìn con gái, ông không hài lòng nói: "Váy có hơi ngắn, ba thấy không hợp lắm"
Đồ cổ hủ, Quý Vân vặn lại: "Lúc hai chúng ta tám chuyện, ông còn ước tôi không mặc gì"
Mặt Ôn Lập Tân đỏ bừng: "Nói bậy bạ gì đó!"
"Con bé đã 22 tuổi, mặc váy ngắn thì có làm sao? Hơn nữa cái này cũng đâu được coi là ngắn? Ôn lập Tân, chờ tới lúc Ôn Nhược 29 tuổi vẫn chưa yêu đương, xem ông khóc đến mức nào" Quý Vân phớt lờ ông, mặc tạp dề vào rửa chén.
Ôn Lập Tân mém chút bị vợ làm cho tức chết.
Nhược Nhược nhà ông làm sao có thể tới 29 tuổi mà vẫn chưa yêu, chỉ là ông sợ con bé sẽ bị tổn thương bởi sự ngây thơ của nó.
Nhưng con gái càng ngày càng xinh đẹp, dù sao cũng không thể giấu mãi được, hi vọng con bé sẽ gặp được một người tốt, Ôn Lập Tân thầm cầu nguyện.
Chị dâu trưa nay mới sinh xong, cả hai mẹ con đều bình an vô sự.
Lục Tinh Vân mang theo bộ quần áo mua ở trung tâm thương mại tới thăm.
Thích Chân vừa tỉnh dậy, chăm chú nhìn đứa bé ôm ở trong tay, anh họ Lục Tinh Vân luôn ở bên cạnh vợ, một tay khoác vai cô, hai người không biết đang nói gì mà tràn đầy hạnh phúc.
Cách đây rất lâu, anh họ còn là một cảnh sát hình sự cứng rắn, trên người chưa bao giờ xuất hiện sự dịu dàng, vậy nhưng sau khi gặp chị dâu, con người anh đã thay đổi hoàn toàn.
Ngay lúc Lục Tinh Vân định bước vào thì giọng mẹ Chương vang lên từ phía sau: "Khi nào thì con mới có thể như anh họ, để mẹ được ôm cháu gái đây?"
Ba mẹ anh cũng đến.
Lục Tinh Vân mỉm cười: "Vậy thì mẹ phải đợi thêm 5 năm nữa"
"Sao lại 5 năm?" Chương Nhân thấy kì lạ.
"Con năm nay 24 tuổi, anh họ 29 tuổi. Nếu muốn con giống anh họ không phải là thêm năm năm nữa sao?"
"Thằng oắt con!" Chương Nhân tức giận, đưa tay vỗ vỗ anh, "Mẹ có nói là bằng tuổi anh họ mới sinh à..." Bà cầu cứu chồng: "Nhìn nó không nghiêm túc kìa, ông dạy dỗ nó chút đi!"
"Anh chị, chúc mừng nha" Thận Tu còn chưa kịp mở lời, Lục Tinh Vân đã trốn vào trong, giang tay ra: "Mau cho em ôm cháu gái của em chút"
Lục Tầm chán ghét: "Cậu ôm ư?" Đừng có làm tổn thương con gái anh.
Thích Chân cũng không cho: "Muốn ôm thì tự mình sinh đi"
Lục Tinh Vân:...
Chương Nhân bước vào: "Chân Chân, trong khoảng thời gian này cháu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ở yên một chỗ, đừng vội làm việc sớm"
Lục Tinh Vân sốt ruột: "Viết kịch bản đâu tính là việc gì nặng nhọc?"
Thật sự rất khó để cải biên, vẫn nên giao cho chị dâu của anh.
Lục Tầm không đồng ý: "Cô ấy sẽ không viết kịch bản trong mấy ngày này". Lục Tầm cảnh cáo: "Đừng có đổ lên đầu cô ấy"
Thích Chân biết tại sao Lục Tinh Vân lại nói như vậy, cô đề nghị: "Tinh Vân, cậu là tác giả gốc, sẽ dễ dàng sửa đổi kịch bản hơn những người khác, cậu nên tự tin chút"
Lục Thận Tu không quá coi trọng số tiền kiếm được từ việc viết tiểu thuyết: "Công ty vẫn là việc quan trọng nhất, chuyện viết tiểu thuyết nên coi như một sở thích thôi, không nên hao tâm tổn sức vì nó. Tinh Vân, trong tương lai Thành Thuỵ sẽ được giao cho con, con phải biết chừng mực"
"Được rồi, được rồi, cằn nhằn cái gì" Chương Nhân thương xót con trai: "Nó có tài năng trong lĩnh vực này, đâu phải là điều mà ai muốn cũng được"
"Đúng vậy đó chú, tiểu thuyết của Tinh Vân rất nổi tiếng" Thích Chân quay qua nói đỡ, đồng thời hỏi thăm Tinh vân: "Cậu cảm thấy chỗ nào khó sửa?"
"Chị còn không biết sao, giống cuốn sách trước"
À, tuyến tình cảm.
Thích chân cười nói: "Cậu nên đi yêu đương đi, nói chị nghe cậu thích kiểu nào, chị giới thiệu cho"
Lục Tinh Vân:..
Trong đầu anh bỗng xuất hiện một bóng hình, cao cao, gầy gò, đôi mắt ngấn nước như được mưa gột rửa.
Sao lại nghĩ về cô ấy? Lục Tinh Vân cau mày.
Chương Nhân lúc này cũng sáp lại: "Đúng vậy, dì đã sớm cho phép nó yêu đương, mà nó lại không nghe..."
Lục Tinh Vân cảm thấy bản thân không thể ở lại thêm được nữa.
Ban đầu vốn là bàn bạc thay đổi tình tiết kịch bản, kết quả lại đi quá xa chủ đề.
Cáo từ.
Lục Tinh Vân nói vài câu có lệ rồi lập tức rời khỏi bệnh viện.
Thứ hai, Ôn Nhược mặc quần áo mới đi làm, thu hút các đồng nghiệp nháo nhào khen ngợi.
"Cái này hình như của EZ thì phải?" Trương lộ nhìn thấy liền nhận ra ngay lập tức, "Quao, cái áo len nhỏ này mấy ngàn lận"
Chị họ dư giả, đối với chị ấy mà nói thì chẳng đáng là bao, nhưng đối với Ôn Nhược thì lại là chuyện lớn, nếu là cô thì chắc chắn sẽ không dám mua.
"Em được chị họ tặng" Hôm qua cô gọi điện cảm ơn, chị họ lại nói lần sau gửi thêm một bộ nữa, nhưng cô hoảng loạn từ chối.
"Tốt thật!" Trương Lộ rất hâm mộ em gái nhỏ Ôn Nhược, không nói đến chuyện được ba mẹ thương thì ngay cả chị họ cũng rất tốt bụng.
"Đứa nhỏ này đúng thật là có phước" Một người đồng nghiệp khoảng 40 tuổi sờ sờ áo len cô, thầm nghĩ có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học Huệ Dương mà được tuyển vào công ty họ? Là bởi Ôn Nhược tốt số, nhìn rất dễ mến, nên mới có được công việc này.
Lục Tinh Vân bước vào đã thấy bọn họ đều vây quanh Ôn Nhược.
"Quản lý!" Trương Lộ là người đầu tiên phát hiện, vội vàng quay lại bàn làm việc.
Những người khác cũng tất bật trở về chỗ.
Anh thường uống cà phê vào mỗi buổi sáng, Ôn Nhược đi pha rồi đưa tận tay cho anh.
Váy ngắn trên đầu gối 2cm, để lộ bắp chân cân đối thẳng tắp, chiếc áo len nhiều màu càng làm cô tăng thêm sức sống, trông vô cùng thu hút.
Lục Tinh Vân bưng cà phê lên, không nhịn được lại nhìn chút.
Ánh mắt không hề che giấu, khiến Ôn Nhược lập tức đỏ mặt: "Quản lý, còn có chuyện gì khác không?"
Vừa rồi đồng nghiệp ngó nhìn, cô đều thấy không vấn đề gì, đến lượt Lục Tinh Vân lại không được, cô cảm giác ánh mắt anh như có sức nặng.
Sao mặt lại đỏ hồng một mảng thế kia, Lục Tinh Vân buồn cười: "Có gì mà cô lại đỏ mặt?"
"Không phải đỏ" Ôn Nhược che mặt, " Tại... nóng, rất nóng"
Tháng 11 mà vẫn nóng?
Lục Tinh Vân nghĩ thầm, anh chưa cởi áo khoác mà còn không thấy nóng.
Nhưng anh cũng không tiếp tục trêu Ôn Nhược, hôm nay anh phải sửa kịch bản, không có nhiều thời gian.
Ôn Nhược đi ra, kéo váy một chút.
Buổi trưa, Lục Tinh Vân không hề ra ngoài, các đồng nghiệp khác đều đã đi ăn, cô đứng ở cửa hỏi: "Quản lý, anh muốn ăn gì?"
"Gọi cho tôi một phần cơm đi" Anh không có thời gian để ăn bên ngoài.
Đồ ăn trong căn tin lại chẳng ngon, Lục Tinh Vân không hợp khẩu vị, vì vậy Ôn Nhược tìm một tiệm ăn được đánh giá tốt trên điện thoại, gọi hai món ăn một món canh.
Nhà hàng năng suất cao, cơm được giao đến rất nhanh.
"Quản lý, có thể ăn rồi"
Cô hâm nóng lại canh trong phòng trà.
Lục Tinh Vân đi tới.
Ôn Nhược đặt cho anh một bát súp thịt cừu, hai món rau xào, rất thích hợp với mùa này. Còn Ôn Nhược ăn đồ của ba Ôn nấu.
Khoai tây nghiền tiêu đen, bò xào ớt xanh và một bát canh măng thịt nguội.
Miệng nhỏ bên cạnh nhấm nhấp, tất cả những gì Lục Tinh Vân ngửi được đều là mùi hương từ chỗ cô, anh đột nhiên đặt đũa xuống.
Người đàn ông ngừng ăn, Ôn Nhược ngẩng đầu hỏi: "Ăn không ngon sao?"
"Ừm"
"Ah..." Ôn Nhược không nghĩ một tiệm ăn có đánh giá cao như vậy lại ăn không ngon, vậy phải làm sao bây giờ, cô cúi đầu nhìn phần cơm của mình, "Không thì, không thì..." Không được, cô đã ăn qua hết rồi, mỗi món đều gắp mấy đũa.
Kết quả, Lục Tinh Vân đã bưng phần cơm qua: "Được"
Được cái gì? Ôn Nhược sững sờ.
Anh gắp thịt bò của cô cho vào miệng.
Ôn Nhược:...
Hương vị đã lâu chưa nếm tràn đầy khoang miệng, Lục Tinh Vân cảm thấy hương vị này ngon hơn nhiều so với tiệm kia.
Khổng hổ là tay nghề điêu luyện của ba Ôn Nhược.
Lục Tinh Vân ăn được vài miếng, bắt gặp Ôn Nhược bất động, nhướng mày nói: "Cô cũng ăn đi, sao lại ngẩn người?"
Cô sợ không đủ ăn vì vốn dĩ đây là phần ăn của một người.
Ôn Nhược lắc đầu: "Tôi no rồi"
Lừa ai vậy, mới ăn được có mấy miếng mà đã no? Lục Tinh Vân múc khoai tây nghiền đưa đến miệng cô: "Ăn đi, đừng ngại"
Ôn Nhược cứng người, không nói được lời nào.
Cô nghe tiếng tim mình đập bình bịch, âm thanh lớn đến nỗi phảng phất ngay bên tai.
Sao trông cứ như một con thỏ đang sợ hãi thế này? Lục Tinh Vân chống khuỷa tay lên mặt bàn, tay kia cầm muỗng: "Làm sao, món khoai tây này có độc à?"
Không phải, là hành động bây giờ của anh có độc, cô cảm giác bản thân như bị trúng độc, không có cách nào động đậy.
"Tôi không, không muốn ăn..." Ôn Nhược có gắng nặn ra mấy chữ lại nghe tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới, Trương Lộ dẫn theo mấy đồng nghiệp trở về.
Trong khoảnh khắc nhìn qua, bọn họ dường như bất động.
Sau đó, Trương Lộ quay đầu: "Ôi, không phải là đi vệ sinh à, sao tự nhiên lại tới nơi này rồi?"
"Đúng vậy, đúng vậy"
Bọn họ ngay lập tức biến mất.
Ôn Nhược:...
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Lộ: Được đó nha Nhược Nhược, vậy mà lại cưa được quản lý rồi.
Ôn Nhược: Không, không phải
Lục Tinh Vân: Đúng vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT