Từ khi Mộc Đinh Hương tới Sở gia trở về sau, ăn mặc càng lúc càng đẹp, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, trên người da thịt cũng nhiều lên. Giờ đã không còn giống như lúc trước gầy trơ cả xương, hiện giờ bộ dạng nở nang cùng trước kia so sánh chính là cả trời khác biệt.

Mộc mẫu xương gò má cao dài, lông mày rậm rạp sinh tướng mạo khắc nghiệt, hai vị hai vị tỷ tỷ diện mạo không quá khác biệt, trên mặt nhiều hoặc ít đều có chứa một chút bóng dáng vợ chồng Mộc thị. Nhưng trái lại Mộc Đinh Hương hoàn toàn bất đồng, nàng sở hữu gương mặt trái xoan, lông mày tế mỏng tựa lá liễu phất phơ trong gió, đôi mắt tựa hồ nước mùa thu trong xanh sâu thẳm. Môi đỏ căng mọng nở nang so với bờ môi nức nẻ nhạt nhẽo mếu máo của Mộc mẫu y như đem con vịt so sánh với thiên nga.

Sở Ngu nghĩ thầm trong lòng, còn lén lút cảm tạ ông trời cho Đinh Hương may mắn lớn lên không giống bọn người kia. Bằng không hàng đêm ngủ chung phải đối diện với khuôn mặt như đúc Mộc mẫu chẳng phải là thảm rồi sao ? Đúng là làm cho người ta không dám tưởng tượng.

Mộc Đinh Hương không biết Sở Ngu trong lòng nghĩ cái gì, nàng  dừng lại đưa tay chạm vào Sở Ngu, tò mò muốn biết người này là đang đến chuyện xấu xa gì.

Nàng thừa nhận ngay từ đầu là bị vẻ bề ngoài của Sở Ngu dụ dỗ. Nhưng ở chung với nhau đã hơn một tháng, nàng dần dần bị nhiều ưu điểm của nàng đả động tâm tình, càng ở chung càng thấy nàng hoàn hảo không có khuyết điểm.

Sở Ngu yêu hận rõ ràng, người khác không chịu thỏa hiệp nàng nhất quyết không lui về phía sau.  Mọi người trong thôn đều nói nàng là kẻ tàn nhẫn, là hung thần ác sát. Nhưng ở trong mắt Mộc Đinh Hương, người này bên ngoài chặt chẽ bao vây một tầng vỏ bọc, nếu không có vẻ bọc nàng cố tình tạo dựng cho người khác xem thì Sở Ngu vốn chính là một nữ nhân xinh đẹp thích sống một mình, tiêu dao tự tại ngao du sơn thủy. Nhưng cuộc sống vốn dĩ nói dễ hơn làm a.

Nếu Sở Ngu không phải người có tính tình như vậy, Mộc Đinh Hương lúc trước còn lâu mới dám tìm đến nàng cầu cứu. Rốt cuộc trong thôn người có thể thu phục cha mẹ khó chơi của nàng ngoài Sở đồ tể thì chẳng còn ai có đủ bản lĩnh này.

Sự thật Sở Ngu đối xử với người thân cận là dùng một bộ mặt người ngoài khó có thể tưởng tượng được, nói cách khác chính là dường như nàng ta biến thành con người khác. Cả người ấm áp xuân phong, săn sóc người lại vô cùng kiên nhẫn. Bề ngoài nhìn lạnh lẽo không quan tâm thế sự, nhưng bên trong vô thanh vô tức mà đem sự tình cấp tốc giải quyết thỏa đáng.

Cùng người bên cạnh bất đồng chính là thân thế và gia cảnh của nàng bất kham vô cùng, nhưng Sở Ngu cũng chưa bao giờ có dáng vẻ ghét bỏ nàng chút nào.

Đinh Hương biết rõ mình đúng là có vài phần tư sắc, trước kia trong thôn có rất nhiều thiếu niên ngầm đưa hoa cho nàng.  Nhưng thích là một chuyện, chuyện còn lại chẳng có nhà ai nguyện ý đáp ứng yêu cầu như quỷ hút máu nhà họ Mộc, cuối cùng tình cảm theo đó mà chết đi.

Trước mắt đã không còn ở Mộc gia, nàng hy vọng ánh mắt Sở Ngu có thể đặt ở trên người mình càng nhiều càng tốt, hoặc là có thể nhanh một chút trực tiếp đem mình biến thành người của nàng.

Nhưng mà người nọ không có làm như vậy, mỗi ngày chỉ biết dậy sớm đi đi về về cùng nhau làm việc. Buổi tối lúc nằm chung trên một cái giường cũng chỉ biết quy củ mà ngủ, không hề làm thêm việc gì vượt qua cấm kị.

Cho nên trong lòng nàng bắt đầu sinh nghi.

Chẳng lẽ, Sở Ngu cũng không thích nữ nhân, Mộc Đinh Hương bắt đầu nghi hoặc.

Nghĩ đến điểm này Mộc Đinh Hương trong lòng liền có chút ẩn ẩn bất an. Nếu Sở Ngu thật sự không thích nữ nhân, sau này  nếu nàng ta gặp được nam nhân như ý có phải liền đem mình đuổi đi hay không ?

Sở Ngu đối với nàng mà nói là một đạo quang cứu mạng, đem nàng từ vũng bùn tăm tối cứu ra bên ngoài, để nàng có thể không kiêng nể gì mà đứng ở dưới ánh mặt trời. Nàng từ một người mất đi ý chí dần dà có thể khát khao tương lai, mà trong suốt quá trình này không thể nghi ngờ nàng đã đem Sở Ngu đặt vào vị trí quan trọng nhất trong tâm hồn.

Mặc dù trong lòng bất an, Mộc Đinh Hương cũng không dám đưa ra yêu cầu xa xăm gì, chỉ có thể bị động chờ đợi. Nếu một ngày nào đó Sở Ngu toát ra chút ý tứ yêu thích mình, đảm bảo Đinh Hương nhất định sẽ tranh thủ nâng bước chân chạy thật nhanh về hướng của nàng.

Vì thế nàng âm thầm chờ đợi từ bên trong, nàng từ một con người nhìn dịu ngoan như con thỏ phút chốc biến thành thợ săn vô cùng nguy hiểm. Thân mình nhỏ xinh nhưng lại có chí hướng cùng quyết tâm vô cùng lớn. Chính là đợi một ngày chính thức trở thành người của Sở Ngu

Ngày tháng lao động yên bình cứ thế trôi qua.

Mộc Đinh Hương thuộc loại thiếu niên siêng năng, cần cù đội nắng dầm mưa làm lụng vất vả. Từ sau khi gả vào Sở gia, toàn bộ sự vụ trong ngoài đều do một tay nàng đảm đương.

Đều là làm ruộng, chỉ khác lúc ở Mộc gia nàng bị bọn họ xem như con trâu con bò mà vắt kiệt sức lao động. Cuối vụ lương thực được mùa đem bán cho thương lái, một văn tiền cũng chưa hề đến được tay nàng.

Nhưng ở nơi này nàng được là chính mình, chuyện nào ra chuyện đó rõ ràng rành mạch. Hơn nữa Sở Ngu từng nói tương lai là do hai người cùng nhau tạo ra, tiền bán lương thực nhất định cũng phải nhập lại cùng nhau sinh hoạt, chuyện này thực đáng để nàng chờ mong.

Mỗi ngày Sở Ngu giết heo trở về nghỉ ngơi thật tốt sau đó sẽ ra đồng cùng nàng làm ruộng. Sở Ngu sức lực lại tốt, làm việc vừa nhanh vừa gọn, việc nặng nàng ta đều giành làm hết, chỉ chừa lại những công việc nhẹ đòi hỏi sự tinh tế cho Mộc Đinh Hương tới làm. Chỉ riêng việc này so với Mộc gia không biết đã tốt hơn mấy lần. Mộc gia trừ bỏ đại tỷ Mộc Ngọc Trúc ngẫu nhiên trở về hỗ trợ, những người khác căn bản là không có đi ra nhìn thử một lần.

Đinh Hương trời sinh cùng thực vật thân cận, đi vào nơi này về sau đi đâu cũng có Trúc Nhi đi theo, càng thêm cảm thấy gieo trồng lương thực, bảo dưỡng hoa cỏ là một chuyện phi thường tốt đẹp. Trúc Nhi nói cho nàng biết hạt giống nào sẽ thích sinh trưởng trên loại thổ nhưỡng nào,  loại thực vật nào cho nó uống càng nhiều nước nó càng nhanh lớn....... Mộc Đinh Hương nhất nhất nhớ kỹ, lại đem lời nó nói thực thi trên mảnh đất này.

Sở Ngu thấy tiểu cô nương có thể tìm được việc làm nàng thật sự yêu thích, trong lòng cũng thay nàng cao hứng. Mỗi ngày trở về sẽ giúp nàng làm một ít việc nằm trong khả năng cho phép. Buổi chiều nhàn tản nhàm chán bởi vì nàng đến mà càng thêm phong phú, mỗi ngày ra đồng ruộng lao động sau đó trở về nhà, buổi tối ăn cơm Trúc Nhi sẽ cùng bọn họ quậy đến náo nhiệt, sơn động lúc nào cũng tràn ngập tiếng nói cười, hoà thuận vui vẻ.

Sở Ngu có đôi khi sẽ cảm thấy  xuất hiện ảo giác, cảm thấy trước mắt chân chính là một nhà ba người, hài tử thông minh đáng yêu, thê tử hiền huệ khả nhân.  Mà nàng lại là đương gia chi chủ phụ trách ở bên ngoài dốc sức làm việc kiếm tiền nuôi dưỡng gia đình, có thê có tử còn cầu gì hơn ?

Đảo mắt Mộc Đinh Hương “gả” đến Sở gia nháy mắt đã hơn một tháng. Hai người tôn trọng nhau như khách, một cái chủ nội một cái chủ ngoại, ngày tháng thật sự sống rất thoải mái.

Hôm nay Sở Ngu mới vừa bán xong thịt, chuẩn bị ra về thì có người tới quầy tiện thể chuyển lời cho nàng, nói là bạch phủ Bạch lão gia phiền nàng đi đến đó một chuyến.

Sở Ngu vừa nghe hai chữ Bạch phủ, chân mày hơi nhíu một chút. Nàng nguyên bản gấp gáp không chờ nổi thu thập đồ vật trở về động tác cũng dần chậm lại. Sáng nay trước khi ra khỏi cửa Mộc Đinh Hương còn dặn dò nàng giữa trưa trở về nhớ đi đến chỗ thợ rèn mua một cái lưỡi hái mới. Hiện giờ bị sự tình của Bạch phủ trì hoãn cũng chỉ có thể bỏ chuyện đó sang một bên.

Bạch phủ ở Nhạc Sơn huyện là một nhà giàu có tiếng, dựa vào kén tơ lụa mà làm giàu. Bạch lão gia chủ sinh thời có một người con trai độc nhất tên là Bạch Lâm, cưới một vị tiểu thư môn đăng hộ đối thương gia nhà họ Đinh, sinh hạ một nam một nữ, nữ nhi đặt tên là Bạch Phúc Ấm, nhi tử còn lại tên Bạch Phú Hồng.

Mẫu thân Sở Ngu lúc nàng còn rất nhỏ đã qua đời, phụ thân là  quản gia của nhà họ Bạch. Sở Ngu cùng Bạch Phúc Ấm bằng tuổi, từ nhỏ nàng cùng phụ thân sống tại Bạch gia.

Bạch gia còn có một vị biểu tiểu thư tên gọi Bạch Đinh Nhiêu, ba người từ nhỏ quan hệ đặc biệt tốt, thường xuyên đi chơi với nhau.

Năm các nàng mười sáu tuổi, quan ngoại có giống loài không rõ lui tới quấy phá, trong đó thậm chí xuất hiện hung thú Thao Thiết. Triều đình ra chiếu trưng binh quy mô lớn, đồng thời còn đặc biệt chiêu mộ thêm một đội nữ binh chủ yếu phụ trách tường thành bên cạnh tuần phòng, chém giết quái thú sát hại dân lành.

Một khi có hung thú xuất hiện, nữ binh lấy từ bên hông một đoạn xiềng xích tròng lên người. Nhờ vào thể trọng nhẹ nhàng cùng linh hoạt, từ trên tường thành cao mấy chục trượng phi thân xuống dưới lấy thủ cấp hung thú. Lại thông qua cơ quan chuyển động kéo về dây thừng, nhẹ nhàng đi lại tên tường thành dốc đứng. Giảm nguy cơ mở ra cửa thành hung thú cũng không có cơ hội xâm nhập vào trong thành quấy nhiễu.

Thời niên thiếu Sở Ngu một lòng báo đáp cho tổ quốc, nàng là nữ nhân đầu tiên báo danh nhập ngũ.

Đinh Nhiêu cùng Bạch Phúc Ấm cũng sôi nổi hưởng ứng, nhưng Bạch gia nhi tử đồng lứa cũng chỉ còn hai đứa nhỏ. Bạch lão gia từ trước cho tới nay một lòng hy vọng tôn tử của mình bước chân trên con đường làm quan, vì lẽ đó mà Bạch Phúc Hồng tuổi còn nhỏ đã bị đưa đi học đường niệm thư.

Lúc đó triều đình đối với kinh thương buông ra điều kiện, trong nhà kinh thương đã không còn gặp trở ngại trên con đường làm quan, gia nghiệp to lớn chỉ còn trông cậy vào cháu gái Bạch Phúc Ấm tới kế thừa.

Vừa nghe nói Bạch Phúc Ấm thế nhưng muốn theo Sở Ngu ứng triệu tòng quân, Bạch lão gia giận tím mặt đem nàng nhốt ở trong phòng, khoá lại bằng cái ổ khoá lớn. Chờ cho lệnh trưng binh nhiệt triều qua đi lại thả nàng ra ngoài.

Tòng quân là nguyện vọng lớn nhất của Sở Ngu cho tới nay, nàng cũng không có ý nghĩ muốn đưa hai cái tiểu đồng bọn đi theo cùng. Nhưng Đinh Nhiêu lại đồng dạng cũng đăng kí gia nhập nữ quân đội ngũ, tư tâm muốn mang Bạch Phúc Ấm cùng đi.

Đinh nhiêu lúc còn rất nhỏ liền tùy trì chạy tới Bạch phủ chơi, nhìn thấy Bạch Phúc Ấm xinh đẹp liền yêu thích nàng. Hai nhà từ xa hoá gần, tự lần đầu tiên gặp mặt về sau ngày ngày cũng tìm cớ chạy đến. Dần dà Bạch Phúc Ấm cũng bị Đinh Nhiêu làm cho rung động, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, chính xác có tư tình.

Sở Ngu lúc ấy ý chí rất lớn, nàng vô tâm đến nỗi hai vị bạn tốt lén lút có tình cảm khác biệt như vậy cũng không biết. Mỗi ngày ba người cùng nhau đi chơi, đó là khoảng thời gian vui sướng nhất.

Nhưng mà có một ngày khi Bạch Phúc Ấm viết thơ tình cho Đinh Nhiêu bị Bạch lão gia nhặt được. Chỉ thấy mặt trên viết mấy câu thơ nói về chuyện hai nữ nhi nảy sinh tình cảm, bèn nổi trận lôi đình đem Bạch Phúc Ấm đến tông đường đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Bạch lão gia chủ hỏi nàng viết thư này cho ai. Lúc ấy Đinh gia đã suy thoái, sinh ý xuống dốc không phanh, còn phải dựa dẫm vào Bạch gia giúp đỡ mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nàng ta sợ nói ra lá thư này là viết cho Đinh nhiêu thì Bạch lão gia sẽ ngay lập tức trực tiếp chặt đứt trợ cấp đối với Đinh gia, vì thế liền nói dối là viết cho Sở Ngu.

Sở Ngu đang yên đang lành chơi ngoài sân tự nhiên cũng bị Bạch lão gia lôi vào đánh một trận. Sau khi ngơ ngác trở về nhà lại bị chính phụ thân mình đánh thêm một trận nữa, tức khắc cảm thấy trong lòng nghẹn khuất. Hơn nữa năm nay khó có được dịp triều đình gọi nữ tử trưng binh, mặc kệ mọi người phản đối liền chạy đến nha môn báo danh.

Đinh Nhiêu hơi lớn tuổi, mấy năm nay cũng bị Đinh gia thu xếp hôn sự. Nàng ta trong lòng đã yêu Bạch Phúc Ấm như thế nào lại chịu đáp ứng gả đến nhà khác. Đồng thời cũng ý thức được Bạch Phúc Ấm chỉ mới mười sáu tuổi, Bạch lão gia khẳng định cũng muốn thay nàng thu xếp một chỗ môn đăng hộ đối gả nàng đi. Tưởng tượng đến viễn cảnh ngày tháng sau này hai người các nàng đường ai nấy đi, Đinh Nhiêu như thế nào có thể tiếp thu được.

Vì thế nàng ta lén lút cùng Bạch Phúc Ấm thương lượng chuyện đi theo Sở Ngu tòng quân, ít nhất tham gia quân ngũ mấy năm trong nhà cũng vô pháp can thiệp việc hôn nhân của hai người. Chờ khi các nàng xuất ngũ về quê, đến lúc đó cũng đều trở thành đại cô nương, cũng không ai thèm cưới các nàng, nếu là có thể giật được quân công, trong nhà muốn quản thúc bọn họ cũng quản không được.

Nghĩ như thế, cả hai vỗ tay tấm tắc khen đây chính là diệu kế, vì thế nửa đêm Đinh Nhiêu trộm đem Bạch Phúc Ấm thả ra, hai người các nàng gạt người trong nhà đi báo danh tòng quân.

Việc tòng quân bị phát hiện đã là chuyện của lúc sau, Bạch lão gia liền cảm thấy chắc chắn là do Sở Ngu xuất phát từ tư tâm, xúi giục Bạch Phúc Ấm trốn nhà đi báo danh, từ đó đối với Sở Ngu càng thêm nổi trận lôi đình.

Sở Ngu nhìn hai vị bạn tốt của mình đều có lí do khó xử, trong khoảng thời gian ngắn hết đường chối cãi.

Bạch lão gia thấy Sở Ngu không có chối bỏ, liền đối với Sở phụ tạo áp lực, để hắn đem Sở Ngu mang đi.

Sở phụ cảm thấy chính mình hổ thẹn với Bạch gia, Sở Ngu lúc ấy đã báo danh ứng triệu tòng quân, hắn vô pháp thuyết phục nàng. Sự việc cũng đã đi đến bước đường này, Sở phụ đành từ chức quản gia đi nơi khác sinh sống.

Bạch phủ bên này bị Bạch lão gia nháo thêm một phen, hiện giờ danh sách báo danh đã đệ trình lên hoàng thượng, việc tòng quân đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Bạch Phúc Ấm cười như được mùa nắm tay Đinh Nhiêu đúng hạn hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, Sở Ngủ theo sát phía sau. Từ đó các nàng trở thành nữ binh, đóng quân ngoài thành ngàn dặm bảo hộ biên cảnh Đại Chu.

Tác giả có lời muốn nói:

Bên người của Sở tỷ tỷ kì thật từ sớm đã thông tin nhân vật như vậy.

Chương này chủ yếu nói đến một chút chuyện cũ năm đó của Sở tỷ tỷ.

Còn có nguyên nhân vì cái gì mà nàng không được ở trong huyện thành, phải lui về trong thôn sống ở sơn động.

Trong đó đề cập đến vấn đề hung thú xâm lấn cùng với đội nữ binh thủ vệ trường thành. Nội dung đặc sắc thế này chủ yếu tham khảo một số tình tiết từ tác phẩm điện ảnh "Trường thành". Dù sao cũng chỉ là một cái phông nền giới thiệu, sẽ không triển khai nó nữa. Về sau vẫn là kể về việc làm ruộng, thỉnh các vị yên tâm.

Editor có lời muốn nói :

Sở Ngu kiểu : Đang chơi tự nhiên đánh ta ??


Chương sau dài khủng khiếp. Hơn 10.000 chữ edit không kịp nên hôm nay không đăng 😁

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play