“Cậu nghĩ như vậy là tốt rồi! Hãy tự tin lên!” Ôn Ninh hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Ai da, không phải chúng ta đã mua vé xem phim rồi sao?” Cô vội vàng nhìn đồng hồ. “Nhã Vân, 《 Bến Cảng 》 sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên nhanh chóng giành lấy một chỗ ngồi.”

《 Bến Cảng 》 là một bộ phim điện ảnh mới ra mắt trong năm nay, trong khoảng thời gian này nó mới được đưa vào Rạp Chiếu phim của trường Đại học Thâm Thành, hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu. Bắt đầu từ sáng sớm, sinh viên trường đại học Thâm Thành sôi nổi thảo luận, đổ xô nhau đi mua vé.

Ninh Nhã nghe thấy vậy, lập tức đặt đồ đang cầm xuống.

“Chờ tớ một chút, tớ đi vệ sinh”

Hai người thu dọn đồ đạc, rồi vội vàng chạy tới rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim của Đại học Thần Thành ở phía Tây Bắc, cửa trước và cửa sau đều có thể ra vào, cửa trước là dọc theo con phố, người ngoài có thể mua vé vào rạp, cửa sau là trong khuôn viên trường dành cho sinh viên ra vào

Giữa hai cổng chỉ có một hàng rào sắt.

Vì vậy, trước khi bước vào rạp chiếu phim, Ninh Nhã Vân dường như đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“Nhã Vân, làm sao vậy?” Ôn Ninh bất mãn kéo Nhã Vân góc áo. “Đừng lãng phí thời gian nữa, phim sắp bắt đầu rồi”

Ninh Nhã Vân cau mày, nghĩ thầm nhất định là mình đã nhìn nhầm rồi, anh ấy sao có thể xuất hiện ở đây được?

“Rồi, mình đến ngay đây.”

Tuy nói như vậy, Ninh Nhã Vân vẫn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, nhưng cô mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu cả nên chỉ đành từ bỏ.

Cả hai vừa ngồi xuống, rạp chiếu phim liền tối sầm lại, bộ phim đã bắt đầu chiếu.

Câu chuyện về《 Bến Cảng 》là: Vào những năm 1960, Trung Quốc có một lô lúa mì viện trợ nước ngoài được chất vào kho. Những người bốc vác trẻ tuổi coi thường công việc này, không chuyên tâm vận chuyển nên đã làm rơi các kiện lúa mì.

Những kẻ thù của tầng lớp ẩn danh nhân cơ hội này đóng gói sợi thủy tinh và lúa mì vào bao nhằm tạo ra sự cố nhầm túi và hủy hoại danh tiếng quốc tế của đất nước ta.

Thư ký đội vận chuyển hàng của Đảng chi bộ phát hiện ra bất thường, lập tức huy động nhân dân, truy xét nguyên nhân sự cố. Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của cô, họ đã lật đổ nhà kho chỉ trong một đêm, buộc kẻ thù phải bộc lộ sơ hở, qua đó vạch mặt kẻ xấu và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ viện trợ nước ngoài.

Bộ phim đầy những thăng trầm, mọi người trong rạp xem phim một cách thích thú.

Ninh Nhã Vân cũng không ngoại lệ, khi tình tiết phim phát triển đến đoạn cao trào nhất, cô còn nắm chặt đôi bàn tay của mình. Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Kiều Kiều, em còn muốn ăn nữa không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thân thể Ninh Nhã Vân lập tức cứng đờ, cô đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Lục Thừa!

Người đàn ông cô thương nhớ thế nhưng đang ngồi chéo sau lưng cô.

Ninh Nhã Vân bất giác mỉm cười, lại thấy bên cạnh Lục Thừa có một người con gái. Mà anh thì đang cầm một túi giấy nhỏ hình chóp say mê nói chuyện với cô gái ấy.

Ninh Nhã Vân đã từng nhìn thấy chiếc túi giấy này, đó là hạt dưa rang thường được bán ở lối vào của rạp chiếu phim, 20 xu một túi.

Người đàn ông này thực sự rất yêu thương vợ. Lần đầu Ninh Nhã Vân nhìn thấy Lục Thừa, là khi anh cõng vợ rời đi, bây giờ lần thứ hai gặp lại anh, thế nhưng thấy anh ân cần dỗ dành vợ anh ăn hạt dưa.

Vào lúc này, Ninh Nhã Vân không biết điều gì đang diễn ra trong lòng mình.

Cô hận bản thân gặp được Lục Thừa quá muộn, lại ngưỡng mộ cô gái được Lục Thừa chăm sóc, đồng thời cũng nghĩ rằng, nếu cô và Lục Thừa ở bên nhau, liệu anh cũng đối tốt yêu thương cô giống như vậy? Giống như trong rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, nam nữ khác chỉ là phông nền.

Diệp Kiều đang chăm chú xem phim, cũng không biết rằng hàng trước có một người phụ nữ đang ước muốn chồng mình.

Cô buồn cười nhìn Lục Thừa, chỉ chỉ bàn tay mình: “Ở đây em còn chưa ăn xong, anh cứ giữ ở đấy đi, đừng chỉ lo cho em, anh cũng ăn đi, chẳng nhẽ anh là muốn em đút cho anh ăn?”

Lục Thừa bị cô cười như vậy trong lòng một mảnh tê dại, không nhịn được cũng cười theo.

“Vẫn là anh lột cho em ăn đi. Đợi một lát, để anh lấy giấy lót.”

Nói xong, Lục Thừa liền mở túi giấy nhỏ ra, cầm lên hạt dưa, dùng ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải dùng lực ấn nhẹ, vỏ hạt dưa nứt ra, nhân hạt dưa còn nguyên vẹn rơi ra.

“Thật lợi hại……”

Diệp Kiều bội phục nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Đàn ông sức lực mạnh mẽ, khi cô tự mình bẻ hạt dưa, đều rất khó để bóc hạt dưa ra một cách hoàn hảo đến như vậy.

Vài phút sau, Lục thừ đã bóc được một đống nhỏ hạt dưa.

“Đây. Bây giờ em có thể ăn một lúc nhiều hạt.”

Lục thừa đem hạt dưa đổ vào lòng bàn tay của Diệp Kiều, cưng chiều nhéo nhéo tay cô.

“Em mau ăn đi”

Hai người bọn họ kỳ thật cũng không thân thiết lắm, nhưng qua lại chính là đơn giản như vậy, lại giống như tạo thành một thể, không ai có thể xen vào được.

Ninh Nhã Vân thẫn thờ nhìn họ, nỗi chua xót trước đó đã biến mất. Thay vào đó thứ lấp đầy trái tim cô là sự tức giận và ghen tuông không thể kiểm soát, nếu bây giờ cô có một con dao trong tay, cô nhất định sẽ lao tới và đâm thật sâu vào trái tim của Diệp Kiều.

Ác ý không thể kiểm soát tràn ngập trong bóng tối……

Diệp Kiều luôn cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi cô nhìn xung quanh, thì mọi người bên cạnh cô đều bình thường.

“Sao vậy?” Lục Thừa nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, có lẽ là do em cảm giác nhầm thôi.” Diệp Kiều không nhìn nữa, xem phim đã đến hồi kết, kẻ ác đã bị bắt, theo thường lệ, tiếp đến là các loại tư tưởng giáo dục. Cô không đủ kiên nhẫn để xem một cốt truyện nhàm chán như vậy, cô vỗ tay và đứng dậy. “Lục Thừa em muốn đi vệ sinh.”

“Anh đi cùng em.”

Cả hai cúi thấp người nhẹ nhàng bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Lục Thừa có khả năng xác định phương hướng rất tốt, khi anh vừa mới bước vào, anh đã quan sát các cơ sở xung quanh và thật tự nhiên dẫn Diệp Kiều đi hướng đông nam.

Gần trường Đại Học Thâm Thành là phòng vệ sinh của rạp chiếu phim

Diệp Kiều đi vào phòng vệ sinh.

Thật lòng mà nói, khi cô đến Thâm Thành thì Diệp Kiều thực sự không muốn rời đi.

Không phải vì cái gì khác, mà chính là vì nhà vệ sinh…….

Vào năm 1973, Thâm Thành đã có cảm giác của thế kỷ 21, tất cả cơ sở vật chất đều rất hiện đại, chẳng hạn như nhà vệ sinh. Có sáu tấm ô vuông cạnh nhau, tất cả đều có cửa và bồn rửa tay.

Ngược lại, nhà vệ sinh ở làng Hạ Hà vẫn là nhà vệ sinh dạng hố xí.

Nhà vệ sinh của nhà họ Lục đã được dọn dẹp rất cẩn thận, nhưng Diệp Kiều cần chuẩn bị tâm lý mỗi khi đến đó, nhà vệ sinh có mùi rất khó chịu.

Diệp Kiều nghĩ mãi không thôi, lần này cô về nhất định phải mang theo một số đồ dùng cần thiết cho phòng tắm, không có bồn cầu, nhưng cũng phải có bồn cầu ngồi xổm. Cũng không biết phải làm thế nào để dẫn đến cống thoát nước của làng?

Diệp Kiều vặn vòi nước, rửa tay.

Một cô gái từ bồn rửa tay khác đi tới bên cạnh, Diệp Kiều không ngẩng đầu lên, nhưng cô gái đó đã quay lại đối mặt với cô.

Diệp Kiều nghi hoặc đứng dậy, quay đầu nhìn sang.

Đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, Diệp Kiều khẽ nhướng mày, nhìn cô không nói.

Diệp Kiều hết sức bình tĩnh, nhưng Ninh Nhã Vân lại không thể chịu đựng được, tức giận nói.

“Tôi đã theo dõi cô cả đêm! Cô vẫn luôn để cho Lục Thùa chăm sóc cô, cô có còn là phụ nữ không? Cô hoàn toàn không xứng với anh ấy, cô chỉ là một người nông dân! Trong tương lai Lục Thừa nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn ở Thâm Thành, thứ anh ấy cần là một người phụ nữ có tri thức và xinh đẹp, có thể cùng anh ấy đi đến đỉnh cao, chứ không phải một kẻ lẳng lơ như cô.”

“Cô vẫn luôn ăn bám anh ấy và không thể giúp anh ta bất cứ điều gì, nhưng anh ấy lại muốn chăm sóc cô mọi lúc, cô căn bản không giống phụ nữ thời đại này chút nào, cô đến từ xã hội phong kiến?! Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ rời đi.”

Ninh Nhã Vân nói một cách ngắt quãng như vậy khiến Diệp Kiều cảm thấy bối rối.

Nói đi phải nói lại, làm thế nào mà cô gái trước mặt cô biết rằng cô ấy là một người đàn bà lẳng lơ? Chẳng lẽ là do cô nhờ Lục Thừa lột hạt dưa sao?

Không thể nào? Nếu một người đàn ông làm một việc nhỏ như vậy, anh ta sẽ bị người khác chỉ trích hay sao? Người phụ nữ trước mặt tôi lại thiếu tự tin đến như vậy? Có phải cô ấy cảm thấy cô ấy không xứng đáng với những gì một người đàn ông nên đối xử như vậy với mình sao?

Diệp Kiều nhìn cô không khỏi thở dài.

“Cô gái, cô là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play