Nước còn chưa sôi, Lưu Học Siêu đã được người khác gọi tới phía bên này.
Diệp Kiều và anh ta, mỗi người đều nhận được phần thịt lợn rừng được chia cho họ để so tài.
Lúc này, người trong thôn Hạ Hà đều đã tụ tập về phía sân lớn trước nhà ăn.
Trương Thúy Thúy cũng vội vã đi đến, thấy Diệp Kiều đang cùng cháu trai của trưởng thôn thi đấu thì sững sờ:
“Cần gì phải như thế hả con? Làm vậy sẽ mích lòng trưởng thôn đấy!”
Tuy là nói những lời khuyên can, nhưng bà vẫn nhanh nhẹn xắn tay áo phụ giúp cô, cả Lục Thừa cũng góp sức.
Diệp Kiều tươi cười đáp:
“Đừng lo mẹ, trưởng thôn chúng ta là người công bằng. Hơn nữa, lúc chia thịt con có tiếp xúc với Lưu Học Siêu, cảm giác được anh ta không giống loại người xấu”
“Người xấu còn viết chữ xấu lên mặt cho con thấy ư? Trước đây, ta cùng cha chồng con đều có chung suy nghĩ, Lục Thừa là đứa thông minh nhất trong nhà, nhất định sẽ đậu đại học đấy. Hiện tại kết quả ra sao con cũng thấy được mà”
“Mẹ này! đang yên lành sao lại nói xấu con?”
Lục Thừa đang dọn thịt lợn rừng, nghe thấy mẹ mình kể lại những chuyện xấu do chính bản thân anh ta đã làm lúc trước thì vội vàng lên tiếng.
Thời gian Diệp Kiều đến thôn này tuy chỉ mới được một tháng, nhưng những chuyện liên quan đến cô, Lục Thừa đã sớm hỏi thăm tường tận. Anh ta còn biết được Diệp Kiều là người rất coi trọng việc học hành. Nếu để cô biết được, anh vì trốn học mà gây ra những chuyện vô bổ thì phải làm sao, có phải sẽ ghét bỏ anh ta hay không?
Nhóm người của Diệp Kiều bên này còn đang sơ chế thịt lợn thì bên kia, Lưu Học Siêu đã nhóm lửa xong, từng miếng thịt lớn cứ thế mà cho vào nồi nấu. Anh ta còn có thời gian nhàn nhã đi đến chỗ của cô xem xem, thấy ba người còn đang nhổ lông lợn liền lên tiếng nhắc nhở:
“Thức ăn của buổi tiệc phải được dọn lên trước khi trời tối, thời gian còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, nếu ba người còn chậm thế này thì e là không kịp”
Diệp Kiều cười nhẹ đáp lời:
“Anh Lưu yên tâm, chúng tôi đã nhóm lửa rồi, làm sạch chỗ lông lợn này thì sẽ nấu ngay”
“Hắc hắc, tôi là có lòng tốt nhắc nhở cho cô biết thôi…”
Lục Thừa thấy Lưu Học Siêu cứ đứng mãi trước mặt Diệp Kiều, liền nhăn nhó mặt mày, yên lặng đi tới chen vào giữa hai người, tay thì không ngừng nhổ lông lợn.
Diệp Kiều không chú ý đến hành động nhỏ này của Lục Thừa, cô lấy gừng, hành, tỏi rồi đập dập nó để sẵn. Trong khoảng thời gian chờ nước sôi, cô cầm lấy dao phay, bắt đầu lọc thịt và xương.
Diệp Kiều được phân năm miếng thịt lợn rừng, gồm thịt đầu, thịt mỡ, móng lợn, giò sau và thịt ba chỉ.
Những người đứng gần đấy đều bị hấp dẫn bởi cách dùng dao phay lọc thịt của Diệp Kiều, cùng nhau bàn tán:
“Cô gái này thật lợi hại, nếu không có sự luyện tập cách dùng dao phay để lọc thịt nhiều năm, e là sẽ không làm được như vậy!”
“Tôi thấy chưa chắc đâu, đầu bếp Lưu cũng là người có nhiều năm kinh nghiệm, rất khó mà biết được ai sẽ là người thắng cuộc”
Âm thanh thảo luận của mọi người vang ở bên tai nhưng cũng không làm cô phân tâm.
Thịt lợn rừng có mùi rất nồng đậm nên sau khi lọc lấy xương, Diệp Kiều liền cho vào nồi nước đang sôi. Lại thả vào nồi một lượng lớn gừng, hành, tỏi đã được chuẩn bị trước đó, thêm vào một ít rượu trắng. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, vừa nấu cô vừa giảng giải cho họ:
“Cho những nguyên liệu này vào nồi thịt là nhằm giảm bớt mùi hôi tanh của nó. Thịt của lợn rừng không giống lợn nhà nên mặc dù đã cho lượng nguyên liệu nhiều hơn bình thường, tôi còn phải thêm chút rượu có nồng độ cao vào đó”
Tiếp theo, Diệp Kiều đem thịt nạc đã được làm sạch chia hai phần, một phần băm với ít thịt mỡ để làm bánh rán nhân hẹ, phần còn lại cô sẽ làm bánh bao nhỏ. Thịt ba chỉ thì làm món thịt kho tàu. Cô vốn không phải là người lãng phí, phần mỡ còn lại được cô cắt nhỏ, thêm chút nước đem đi rán làm thành món tóp mỡ.
“Tóp mỡ nhìn ngon thật nhưng ăn nhiều sẽ ngán lắm!”
Thấy Diệp Kiều làm món này, có người lên tiếng. Cô ngẩng đầu lên rồi nói:
“Vậy lát nữa mời mọi người ăn thử món tóp mỡ này của tôi, bảo đảm sẽ không ngán!”
“Cô nói món này sao có thể không ngán, toàn là dầu mỡ đấy!”
Diệp Kiều mỉm cười đáp:
“Bí mật!”
Sau khi tóp mỡ được vớt ra khỏi nồi, nước mỡ trong veo, còn tóp mỡ thì giòn xốp và có màu vàng đẹp mắt khiến mọi người thèm thuồng nuốt nước miếng.
Đầu lợn và móng lợn cũng được Trương Thúy Thúy làm sạch đem đến. Diệp Kiều tiếp tục cho hai phần thịt đó vào nồi nước sôi vừa rồi để giảm mùi tanh. Thịt đầu lợn sẽ là món luộc ăn kèm nước chấm mà cô đã khuấy sẵn, còn móng lợn thì được hầm với đậu nành.
Thôn Hạ Hà tuy nghèo nàn nhưng rau củ quả không thiếu.
Làm xong những việc trên. Diệp Kiều liền đi nhồi bột, chuẩn bị làm bánh rán nhân hẹ. Lúc nhồi bột, cô cho nhiều nước một chút, lại còn thêm nước mỡ vừa mới được rán xong nên bột rất dẻo dai và thơm. Bánh gói xong liền được cho vào chảo dầu để rán. Lúc bánh chín, có thể nhìn thấy nhân bên trong, vỏ bánh trong suốt.
“Vỏ mỏng thế mà gói được nhân lớn như vậy, lại không bị vỡ, thật là khéo tay!”
Lại có người ngạc nhiên.
“Bột mì cần phải nhồi đến độ dẻo dai nhất định thì vỏ bánh sẽ không bị vỡ ra”
Lần so tài này, Diệp Kiều đã để cho người dân thôn Hạ Hà phải trầm trồ thán phục. Lưu Học Siêu cũng là một trong số người đó.
“Ngoài những món vừa rồi tôi đã nấu, tôi còn có thể làm thêm một món ngon từ lòng lợn vừa bị mọi người bỏ đi đấy!”
Ngược với bầu không khí náo nhiệt bên phía Diệp Kiều. Chung quanh Lưu Học Siêu là sự yên tĩnh. Tất cả thịt lợn phân cho anh ta đều được luộc chín, sau đó cắt lát dùng với gia vị.
Diệp Kiều và Lưu Học Siêu đem thức ăn đã nấu xong đặt lên bàn lớn. Người có mắt đều có thể nhìn ra được món ăn nào là do cô nấu.
Món ăn của Diệp Kiều thì đa dạng và đầy đủ màu sắc, hương vị. Còn những món của Lưu Học Siêu thì đơn điệu, không có màu sắc bắt mắt.
Nhằm tránh việc chen lấn, xô đẩy, thức ăn được chia thành từng phần cho vào bát cơm của từng người đang xếp trên bàn lớn
Trưởng thôn đưa tay lên, làm động tác bảo tất cả yên lặng: “Được rồi, mọi người đều có thể nếm thử món ăn của cô dâu mới đến từ thành phố, xem có ngon không nào?”
Trưởng thôn vừa dứt lời, người trong thôn đều lục tục xếp hàng, đi đến bàn lớn nhận bát cơm của mình rồi vội vàng thưởng thức.
“Cô Diệp, thức ăn do cô nấu ngon thật, có thể dạy cho tôi không?” Sau khi ăn xong, Lưu Học Siêu lên tiếng hỏi.
Những năm trước, anh ta cũng từng đi đến trấn trên học nghề đầu bếp, nhưng gặp phải người thầy chỉ biết giấu nghề. Tiêu tốn thời gian một năm, thứ anh ta học được là xắt rau, còn lại là số không.
Trưởng thôn thấy thế thì hỏi Diệp Kiều: “Vợ Lục Thừa, cô có muốn làm đầu bếp chính cho nhà ăn thôn Hạ Hà chúng ta không?”
“Tôi đồng ý!” Thấy ánh mắt trưởng thôn nhìn về phía Lục Thừa, Diệp Kiều biết anh đã giúp mình trong chuyện này. Cô vui vẻ trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT