Sáng sớm Diệp Kiều đi đến xưởng thực phẩm xem xét, hôm qua ở nhà ăn

Cô đã nghe trưởng thôn nói:"Hai ngày sau xưởng thực phẩm sẽ xây dựng xong, về sau bọn họ không cần cực khổ làm tương ớt ở nhà ăn nữa".

Hơn nữa trưởng thôn còn nói hương vị tương ớt đặc biệt ngon, nên đơn đặt hàng đã kín lịch đến tận tháng sau. (mọi người làm 1 mẻ tương ớt mất khoảng 10 ngày, vì sân hiện tại quá nhỏ nên một lần cũng chỉ làm được tối đa ba lô hàng mà thôi.)

Trên đường đi tới xưởng thực phẩm, Diệp Kiều nghe thấy người dân thôn Hạ Hà tốp năm tốp ba nói gì đó.

“Sao sông này lại đột nhiên không có nước thế này?”

“Tôi còn phải nấu cơm giặt đồ nữa, bây giờ phải làm sao đây.”

“Không thể nào, con sông này chưa bao giờ khô cạn như vậy.”

Đây chả khác nào lấy mất nguồn nước sinh hoạt của họ!

Tiếng nói chuyện ngày càng nhiều, Diệp Kiều bất giác dừng bước chân.

Tiến đến bên bờ sông, con sông vốn nhiều nước đã không còn nữa, giữa sông, bùn lầy cùng những con cá sắp chết lại có thể thấy được rõ ràng.

Diệp Kiều nhíu mày, suy nghĩ về thời tiết gần đây cùng tương lai lịch sử, dần dần loại bỏ khả năng do thiên tai gây ra, như vậy cũng chỉ còn họa do con người gây ra?

Có không ít người có suy nghĩ giống với Diệp Kiều.

Thôn dân ồn ào cãi nhau một lúc liền kéo nhau tiến đến nhà trưởng thôn.

Chờ Diệp Kiều chạy tới, trước cửa nhà trưởng thôn đã bị vây chặt như nêm cối.

Nhìn thấy Diệp Kiều tới đây, các thôn dân nhường ra một con đường cho cô đi.

“Diệp Kiều, cô đã đến rồi.”

Lão trưởng thôn vẫn cầm điếu thuốc phun khói như cũ, nhưng biểu tình trên mặt lại không được vui cho lắm.

“Trưởng thôn, có chuyện gì vậy?”

Nói thật Diệp Kiều vừa đến thôn Hạ Hà không lâu, tuy nói đã kết hôn và làm xưởng trưởng tại đây, nhưng cũng không biết quá nhiều chuyện trong thôn

Trưởng thôn thì khác, buổi sáng vừa thấy sông không còn nước, lập tức hiểu ngay, này khẳng định do thôn Thượng Hà làm.

Còn vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy……

Đại khái là xuất phát từ ghen ghét đi.

“Ai, cô cứ từ từ, tôi đã kêu Học Siêu đi hỏi thăm rồi, sẽ trở lại sớm thôi.”

Tuy rằng trong lòng trưởng thôn đã có suy đoán, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, hiện tại tất cả thôn dân đang tập trung ở đây, ông nói thẳng ra, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu

Diệp Kiều gật đầu, thuận tiện giúp đỡ trưởng thôn trấn an, bình ổn cảm xúc của người dân.

Đợi không lâu sau đó Lưu Học Siêu đã quay trở về.

Mọi người lại một trận xôn xao.

“Học Siêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, mau nói đi Học Siêu, có phải có người đang dở trò hay không? chúng ta lập tức đi tìm hắn tính xổ!”

Lưu Học Siêu không có lập tức nói thẳng, mà lại đi đến bên cạnh lão trưởng thôn, ở bên tai ông nhỏ giọng nói mấy câu.

Lão trưởng thôn nhíu chặt lông mày, một lúc lâu không nói chuyện.

Điều này làm cho thôn dân đang đứng chờ xung quanh ngày càng lo lắng.

Một ít người không nhịn được đi đến thượng nguồn nhìn thử, tới nơi lập tức nhìn thấy cửa sông dã bị người thôn Thượng Hà chặn lại đến kín mít

Việc này, Diệp Kiều cũng biết nguyên nhân trong đó.

Lưu kinh và mọi người gọi con sông này là—— Sông Ngọc Dương.

Xung quanh con sông có rất nhiều thôn làng, nhưng chỉ có thôn Thượng Hà cùng thôn Hạ Hà là có quân hệ mật thiết nhất với con sông này.

Hai thôn, một thôn ở đầu sông, một thôn ở cuối sông

Thôn Thượng Hà ở đầu con sông nên nguồn nước dồi dào, tài nguyên phong phú, nên vẫn luôn phát triển rất tốt.

Nhưng theo thời gian trôi qua, dân cư ngày càng đông đúc dẫn tới rừng rậm bị thu hẹp đất màu bị xói mòn nghiêm trọng, dần dần tài nguyên trở lên cằn cỗi.

Xuống thôn Hạ Hà hoàn cảnh sống lại trái ngược hoàn toàn.

Mới đầu, thôn Hạ Hà là một nơi không ai thèm tới chim không thèm ị, nguồn nước thì ít ỏi, sinh hoạt khó khăn, nhưng dần dần, con sông đem chất dinh dưỡng phong phú đều đưa tới mảnh đất phía dưới, ngược lại làm cho thổ địa ở đây ngày càng màu mỡ.

Cũng chính vì như vậy, mới có thể sản xuất ra loại đậu lành tốt nhất

Trong những năm thôn Thượng Hà phát triển, cũng không giúp đỡ thôn Hạ Hà dù chỉ một lần, hiện tại nhìn thấy thôn Hạ Hà ngày càng phát triển hơn trước, dần xuất hiện xưởng thực phẩm, xưởng quần áo, ô tô một chiếc nối tiếp một chiếc đi đến thôn, thôn Thượng Hà lại bắt đầu đỏ mắt ghen tị. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai thôn kỳ thật mâu thuẫn không sâu, bởi vì ở gần nhau, mà đã có nhiều cặp kết hôn sinh con

Lần này Diệp Kiều chuẩn bị tuyển công nhân cho xưởng thực phẩm, người từ thôn Thượng Hà gả đến thôn Hạ Hà liền lặng lẽ nói cho nhà mẹ đẻ biết.

Thường xuyên qua lại, một truyền mười, mười truyền trăm, người bên thôn Thượng Hà cũng theo dõi vị trí công nhân mà xưởng thực phẩm tuyển dụng.

Chỉ là vị trí này cũng không nhiều, một thôn Hạ Hà thôi cũng đã không đủ chia, cho nên lúc trưởng thôn Thượng Hà tìm đến lão trưởng thôn xin ít vị trí, thì ông trực tiếp cự tuyệt.

Lúc sau Diệp Kiều lại mang người thôn Hạ Hà đến xưởng quần áo làm việc, thôn Thượng Hà lại bắt đầu ghen tị.

Xưởng quần áo được Diệp Kiều thành lập quá nhanh, không đợi thôn Thượng Hà kịp phản ứng, bên kia Diệp Kiều đã mang theo một nhóm người bắt đầu làm việc.

Thôn Thượng Hà vẫn không chịu từ bỏ, lại tìm đến lão trưởng thôn nói chuyện này như cũ, lần này thái độ của ông tuy rằng không kiên quyết như lần trước, nhưng vẫn không đáp ứng.

Làm cho người thôn Thượng Hà vốn đang không vui trở lên đặc biệt bất mãn.

Kết quả, mấy ngày hôm trước thôn dân Thượng Hà thôn lại nhìn đến Lục Thừa cùng Diệp Kiều mua 30 cái máy may, hấp tấp tiến vào thôn Hạ Hà.

Điều này làm cho bất mãn tích tụ lâu nay, hoàn toàn bộc phát.

Trưởng thôn Thượng Hà tên là Mã Lai Tài, là người mắt nhỏ khôn khéo.

Mắt thấy thôn Hạ Hà tốt hơn theo từng ngày, vậy mà ngay cả ít thịt cũng không muốn chia cho họ, khiến hắn cực kỳ bất mãn.

Vì thế, ở dưới sự súi dục của thôn dân, trực tiếp dẫn người đem sông chặn lại.

Thôn Hạ Hà không phải muốn phát triển sao? Không phải muốn làm giàu sao? Xem các ngươi không có nước còn có thể phát triển làm giàu được nữa không!

Giờ phút này Mã Lai Tài đang ở thượng nguồn trên sườn núi, xa xa nhìn người dân thôn Hạ Hà vây quanh lão trưởng thôn, cảm thấy tâm tình thoải mái vô cùng.

“Hừ! Cho các ngươi ăn mảnh!”

——

Sau khi Diệp Kiều hiểu hết tiền căn hậu quả, có chút ngoài ý muốn: “Bọn họ này không phải vô cớ gây rối hay sao?”

Mỗi thôn đều có một phương hướng phát triển riêng.

Các ngươi không muốn tự mình làm, còn nghĩ người khác phải đút cho các ngươi ăn sao?

Trên đời này làm gì có chuyện không làm mà đòi có ăn!

Lão trưởng thôn cũng có chút bất đắc dĩ: “Lần đầu tiên từ chối tôi thấy có vẻ quá quyết liệt nên thái độ lần thứ hai không rõ ràng như trước nữa, vậy mà không nghĩ đến bọn họ lại trực tiếp làm như thế.”

“Này căn bản không phải do thái độ của trưởng thôn không đúng, mà là suy nghĩ của bọn họ có vấn đề.”

Diệp Kiều nghĩ nghĩ, lại nhìn người dân thôn Hạ Hà đang cực kì tức giận.

“Trưởng thôn, nếu thôn dân biết những việc này do thôn Thượng Hà làm. Lấy tình hình hiện tại, thế nào cũng xảy ra chuyện.”

“Ai nói không phải đâu, nhưng cứ để yên cho thôn Thượng Hà làm bậy như vậy tôi cũng không cam lòng.”

Diệp Kiều nghĩ nghĩ, đôi mắt hơi nhướng lên.

“Chúng ta không thể để yên cho bọn họ được. Thôn Thượng Hà dám vô cớ gây rối như vậy, chúng ta đây liền không để cho bọn họ được sống tốt.”

Trong lòng lão trưởng thôn lo lắng, chỉ sợ con dâu thứ Lục gia lại làm điều gì ngốc nghếch.

“Kiều Kiều, bác không đồng ý làm những việc trái pháp luật đâu!”

Diệp Kiều sửng sốt, bị lão trưởng thôn chọc cười.

“Bác Lưu, bác đang nghĩ đến chuyện gì vậy! Cháu cũng không phải tìm người đi đánh bọn họ, ý của cháu chính là nhờ thư kí công xã ra làm chủ cho chúng ta. Hơn nữa các xưởng thực phẩm và quần áo của chúng ta đều đang giúp cho mọi người ngày càng sống tốt hơn. Hiện tại còn là hạng mục phát triển trọng điểm của thành phố Bắc Hà, chẳng lẽ ngài thư kí đây lại không giúp chúng ta sao?”

“Đúng đúng đúng! Cháu nói đúng!” Lão trưởng thôn lập tức hiểu ý của cô, đôi mắt sáng lên, trực tiếp gọi Lưu Học Siêu: “Học Siêu, ngươi hiện tại chạy nhanh đi một chuyến tới công xã.”

Trước khi Lưu Học Siêu đi, Diệp Kiều kéo cậu ta lại nói hai câu.

“Hiện tại cảm xúc thôn dân đang kích động, người thôn Thượng Hà có thể làm ra chuyện như vậy, chứng tỏ cảm xúc cũng không ổn, anh đi nhất định phải đem trạng thái của người dân diễn tả rõ ràng.”

“Sư phụ, cô yên tâm đi, con biết phải nói như thế nào mà.”

Bên này Lưu Học Siêu chạy chậm rời khỏi nhà trưởng thôn, Diệp Kiều vừa định khuyên các thôn dân bình tĩnh một chút, liền nghe được tiếng tức giận quát to từ nơi xa.

“Mọi người mau tới đây, thôn Thượng Hà đúng là không phải người, chúng nó đã chặn sông không cho nước chảy xuống nữa rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play