“Kiều Kiều, là do anh thiếu sót. Trước tiên, chúng ta đi mua bộ quần áo để thay đã".
“Vâng!”
Diệp Kiều đi theo anh, thật ra cô rất muốn Lục Thừa thay đổi hình tượng.
Tuy rằng thời đại này mộc mạc giản dị là một đức tính tốt, nhưng Diệp Kiều là một người phụ nữ thời thượng của thế kỷ 21, không quen với việc lúc nào cũng ăn mặc áo quần xám xịt như vậy được.
Chỉ với gương mặt của Lục Thừa, nếu đổi thành một chiếc áo sơ mi trắng sẽ trở thành nam thần học đường rồi.
Sau khi hai người bọn họ đi dạo ở khu quần áo một vòng, quần áo trên người cũng đã thay mới hoàn toàn.
Lục Thừa mặc một bộ trang phục hưu nhàn, gần giống với tây trang sau này, ở thập niên 70 quần áo không được sắc nét như tây trang, Lục Thừa mặc vào bộ trang phục như vậy khiến anh ấy vừa trầm ổn lại có sự tiêu sái.
Diệp Kiều mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, đi một đôi giày da cao gót.
Hai người vui vẻ đi lên tầng hai mà không hề phát hiện có hai người xa lạ vẫn luôn nhìn theo họ.
“Diệu Tổ, anh nhìn cái gì vậy? Tuổi của cô gái kia lớn hơn so với chúng ta, nhìn khá già dặn, nào có xinh đẹp như em.”
Tưởng Tử Ngọc không vui mà dậm chân, đôi tay gắt gao túm chặt cánh tay của bạn trai, miệng nhếch lên đến nổi có thể treo một chai dầu.
“Ai ai ai, đừng kéo, anh không thể nhìn thấy bọn họ”
Diệp Diệu Tổ mang theo bạn gái nhỏ trốn học ra ngoài chơi, trong túi chỉ có mấy đồng tiền nhưng lại dám đưa bạn gái đến trung tâm thương mại. Người vừa đi vào chính là chị gái ngốc ở nông thôn mà rất lâu rồi chưa gặp của cậu ta sao?
Không đúng, Không phải Diệp Kiều bỏ tiền để xuống nông thôn làm thanh niên trí thức sao? Tại sao lại xuất hiện ở trung tâm bách hoá thành phố Bắc Hà được chứ.”
“Diệp Diệu Tổ! Người kia đã có bạn trai vậy mà anh còn nhìn. Nhìn cô ấy như vậy, nói không chừng đã kết hôn nữa rồi. Nếu anh lại tiếp tục nhìn nữa, thì chúng ta chia tay đi”
“Đừng đừng đừng, anh không nhìn, không nhìn. Tiểu Ngọc em đừng giận nữa”
Diệp Diệu Tổ quay đầu, vội vàng dỗ dành Tưởng Tử Ngọc.
Hai người lại tiếp tục đùa giỡn nhau.
Chỉ là trong lòng Diệp Diệu Tổ đã không còn bình tĩnh được giống như lúc đầu nữa.
Diệp Diệu Tổ không hiểu vì sao, Diệp Kiều có thể quay lại thành phố Bắc Hà và tại sao chị ta ăn mặc áo quần còn đắt đỏ hơn cả mình, cậu ta khẳng định người vừa nảy cậu ta gặp chính là Diệp Kiều.
Diệp Diệu Tổ càng nghĩ, càng cảm thấy không đúng.
“Tiểu Ngọc, đột nhiên anh nhớ có việc cần phải làm, hôm nay chúng ta đi dạo đến đây thôi. Anh đưa em về nhà.
Mặc kệ Tưởng Tử Ngọc tức giận như thế nào, Diệp Diệu Tổ vẫn quyết định đưa cô ấy rời đi.
--
Diệp Kiều và Lục Kiều trở lại tầng 3 một lần nữa, đến khu thiết bị nói muốn mua máy may.
Thái độ của người bán hàng không tốt hơn được bao nhiêu, chỉ tuỳ tiện hỏi: “Hai người có phiếu công nghiệp quốc doanh hay là thị phiếu? Nếu là thị phiếu thì đến xếp hàng chờ.”
Lục Thừa trực tiếp lấy ra 9000 đồng tiền cùng 150 phiếu công nghệp quốc doanh.
“Xin lỗi, vừa rồi là do tôi không nói rõ, tôi không phải muốn mua một cái mà là tôi muốn mua 30 cái.”
Người bán hàng sững sờ tại chỗ, nhìn tiền, lại nhìn đống phiếu công nghiệp quốc doanh mà cả nước thông dụng, không tự giác nuốt nước miếng một cái.
9000 đồng tiền?! Thật sự rất dày!
Gia đình có số tiền 10.000 đồng rất ít và nếu có số tiền như vậy, gia đình đó chắc hẳn phải xuất hiện trên các trang báo của quốc gia.
Đôi nam nữ trước mặt này, ra tay một lần đã 9000 đồng, xứng đang là vạn nguyên hộ.
Nháy mắt, ánh mắt của người bán hàng nhìn Lục Thừa và Diệp Kiều thay đổi, vốn dĩ trong tay đang đan len, bây giờ lập tức ngừng lại không đan nữa.
“Ngại quá, ngài muốn mua nhiều như vậy, tôi phải đi xin chỉ thị của giám đốc một chút.”
Ngươi biến thành → ngài.
“Được.” Lục Thừa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước nhanh đi đến, lịch sự chào.
“Xin chào hai vị, tôi là giám đốc của trung tâm thương mại, tôi họ Phương, hai vị cứ gọi tôi là Tiểu Phương là được.”
“Tôi vừa nghe nhân viên bán hàng của chúng tôi báo lại hai vị muốn mua 30 cái máy may sao?”
“Xin chào giám đốc Phương.” Lúc Thừa lịch sự bắt tay với đối phương, sau đó gới thiệu Diệp Kiều ở bên cạnh anh, rồi mới nói. “Đúng vậy, chúng tôi dự định mua 30 cái máy may. Chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền mặt cũng như phiếu công nghiệp quốc doanh, anh có thể kiểm tra xem.”
Giám đốc Phương thấy Lục Thừa sảng khoái như vậy liền nở nụ cười.
“Lục tổng cùng Diệp nữ sĩ thật đúng là người sảng khoái. Tôi có thể khẳng định, xưởng của chúng tôi được xem là xưởng duy nhất ở Bắc Hà có thể lấy ra một lúc 30 cái máy may, tuy nhiên…. số lượng máy may được bày ở đây có hạn, hai vị có thể đến nhà kho của chúng tôi xem qua.”
Lục Thừa nhìn về phía Diệp Kiều, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.
Diệp Kiều khẽ gật đầu, cười nói: “Có thể. Kỳ thật, 30 chiếc máy may này không phải chúng tôi mua cho mình, không biết giám đốc Phương có nghe qua xưởng quần áo Bắc Hà thành lập một chi nhánh ở thôn Hạ Hà chúng tôi hay không? Lần này chúng tôi đến đây chính là đại diện cho thôn Hà Hà mua máy may.”
“Thì ra là vậy.” Giám đốc Phương cười gật đầu, nói. “Tôi thật sự không biết xưởng quần áo thành phố cũng có chi nhánh, nhưng đây cũng là một chuyện rất tốt, tôi cũng có cơ hội mua quần áo ở xưởng quần áo. Lúc trước, quần áo ở xưởng quần áo cung không đủ cầu, vừa mới ra mắt đã bị người ta mua sạch.”
Vừa nói, ba người vừa đi về hướng kho hàng của trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại Bắc Thần không hổ danh là nơi nổi tiếng của thành phố Bắc Hà, không chỉ nằm ở trung tâm tâm thành phố mà cơ sở vật chất ở đây rất cao cấp.
Chỉ sau ba phút đi bộ, Diệp Kiều đã nhìn thấy kho hàng cực lớn của trung tâm thương mại.
Trước đó giám đốc Phương đã nói qua với quản lý kho hàng, cho nên 30 cái máy may đã sớm được chuyển đến cửa kho.
“Lục tổng, ngài có cần kiểm tra một chút không?”
Lục Thừa tiến lên nhìn một chút, anh cũng không biết việc may vá, chỉ có thể nhìn máy móc trước mắt để phán đoán qua. ( truyện trên app T Y T )
“Nhìn không có gì vấn đề gì.”
Diệp Kiều nghe vậy, khẽ gật đầu: “Giám đốc Phương, máy may có được bảo hành không? Sau khi chúng tôi lấy về, nếu xảy ra vấn đề gì, bên các anh có hỗ trợ sửa chữa không?”
“Bảo hành sao?” Giám đốc Phương có chút sủng sốt, ông chưa từng nghe qua những từ này.
Trước đây, những gia đình đến đây mua máy may chủ yếu dùng để làm sính lễ, của hồi môn, người ta dùng thử rồi mua, mua xong liền rời đi. Về sau có vấn đề gì xảy ra thì tự mình tìm người đến sữa chữa hoặc đến cửa hàng để tìm thợ, thật sự ông chưa nghe ai đề cập cập đến khái niệm “bảo hành”.
Nhưng giám đốc Phương không phải là kẻ ngốc, ông ấy có thể làm giám đốc của trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Bắc Hà chứng tỏ ông rất thông minh, khi vừa nghe đến khái niệm này, ông ấliền hiểu ngay lập tức.
“Trước đây chúng tôi không có khái niệm bảo hành, nhưng bởi vì hại vị mua một lúc 30 cái máy may cho nên lúc chúng tôi vận chuyển máy may đến sẽ cử thêm một thợ lắp đặt đến để hỗ trợ điều chỉnh thử máy móc. Sau một tháng, nếu máy móc xuất hiện vấn đề gì, hai vị cũng có thể gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Ông ấy lấy từ trong túi ra một cuốn sổ và bút, viết số điện thoại của cửa tiệm ở trên đó rồi đưa cho Diệp Kiều.
“Diệp nữ sĩ, ngài thấy đã được chưa”?
Diệp Kiều nhận lấy tờ giấy, gật đầu: “Được rồi”.
Sau đó, Lục Thừa thương lượng với giám đốc Phương về việc cửa hàng có thể hỗ trợ xe vận chuyển máy móc được không, kinh phí vận chuyện sẽ do Lục Thừa chịu.
Sau khi trả hơn 9000 đồng và một chồng phiếu công nghiệp quốc doanh, bọn họn nhận lại một xe đầy máy may.
“Chúng ta trở về đi?” Diệp Kiều muốn theo xe trở về.
Lục Thừa giữ cô lại: “Kiều Kiều, từ lúc chúng ta kết hôn đến nay, vì anh quá nghèo cho nên không chuẩn bị ba vòng một nhẫn cho em.”
Diệp Kiều bị anh chọc cười, nguyên chủ kết hôn với Lục Thừa do giận dỗi, hôn lễ của hai người tổ chức rất nhanh, tiệc cưới cũng tổ chức một cách qua loa chứ đừng nói đến việc chuẩn bị ba vòng một nhẫn.
“Em cũng không cần ba vòng một nhẫn, em cũng không biết vay vá. Sao nào? Anh muốn em may quần áo cho anh sao?”
Cô dám làm, nhưng không biết sau khi làm xong, Lục Thừa có dám mặc hay không?
Diệp Kiều lùi về phía sau một bước, trên dưới đánh giá Lục Thừa.
Ánh mắt này của Diệp Kiều làm Lục Thừa bị nhìn đến hai bên tai đều đỏ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT