Từ trước đến nay Lục Kiến Quốc luôn trầm mặc kiệm lời giờ lại cầm một gói thuốc lá cùng bật lửa, chắp tay sau lưng về phía cửa nhà, tư thế tuyệt đẹp, bước chân nhanh chóng, vài bước đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Trương Thúy Thúy trợn trắng mắt với bóng dáng ông: “Cái lão già này……”
Những món quà còn lại khác là đưa cho anh hai, chị dâu và em út.
Anh hai còn đang làm việc ở sân phơi lúa, chị dâu cũng đang thêu thùa may vá ở Thôn Ủy Hội bên kia em trai Lục Trừ vẫn là học sinh tiểu học đấy. Mọi người đều không ở nhà, đồ bị Trương Thúy Thúy thu lại, định bụng buổi tối lại phân cho bọn họ.
Sau khi gặp ba mẹ, Lục Thừa lại mang theo bao lớn bao nhỏ đi đến nhà Trương Triệu cùng Đại Ngưu.
Buổi tối, chờ Lục Thừa lại lần nữa trở về, mọi người Lục gia đều đã lấy được quà của mình, mọi người đều vui vẻ cực kỳ.
“A Thừa, em nói xem anh đi cùng em đến Thâm Thành có được không?”
Xem Lục Thừa mang theo nhiều đồ như vậy trở về, Lục Kiện vốn luôn thành thật làm việc đồng áng nay lại có chút động tâm, đặc biệt là bây giờ vợ hắn đã có công việc của mình, mỗi tối hắn đều xem vợ ghi sổ hôm nay có thể kiếm bao nhiêu tiền, Lục Kiện liền không dễ chịu.
“Cơ hội bên đó rất nhiều, nhưng so với những người kiếm được tiền như em thì những người không kiếm được tiền thậm chí là đem cả nửa mạng mình đền vào còn nhiều hơn. Bởi vì người bên đó phần lớn là dân nhập cư, dân cư phức tạp, thế lực tối chèn ép cũng tương đối hung hăng ngang ngược.”
Nghe nói có người bởi vì một ánh mắt, đã bị người bên đường hành hung đến đứng dậy không nổi, Lục Kiện có chút sợ hãi.
“Nguy hiểm vậy sao……”
Lục Kiện cầm bật lửa Lục Thừa mua về, có chút lùi bước.
Mộ người đàn ông như Lục Thừa cũng không biết phải mua quà cho mọi người thế nào nên quà của ba và anh trai đều là tặng bật lửa.
Lục Kiến Quốc nhíu mày, nhìn về phía con trai lớn nhà mình.
Nhìn bộ dáng con trai lớn thành thật nhà mình này, đi đến Thâm Thành còn không phải bị người lừa đến táng gia bại sản sao?! Vẫn nên thành thành thật thật ở nhà đi thôi.
Vì thế, Lục Kiến Quốc trầm giọng nói: “Hiện tại trong thôn chúng ta đã có hai nhà xưởng. Vợ lão tam lại là xưởng trưởng, vợ lão nhị cũng bắt đầu phụ trách công việc xưởng quần áo, vậy đã là tốt lắm rồi. Lão đại, con cần gì phải vội vã, kiếm đủ công điểm mỗi năm là được! Chuyện đi Thâm Thành đừng nhắc lại nữa, về sau Lục Thừa cũng cẩn thận một chút.”
Nói xong, Lục Kiến Quốc liếc mắt nhìn Trương Thúy Thúy một cái, xoay người trở về phòng.
Trương Thúy Thúy cùng ông kết hôn nhiều năm, lập tức hiểu được bạn già nhà mình có chuyện muốn nói, theo sát trở về phòng.
Anh hai Lục Kiện cùng chị dâu Viên Hiểu Quyên thấy thế, đều không nói thêm gì, cầm chút thức ăn rồi cũng rời đi.
Chỉ có em trai Lục Trừ còn ngồi bên cạnh bàn ăn quả xoài.
Lục Thừa sờ sờ đầu của hắn: “Ăn ngon không?”
Lục Trừ gật gật đầu: “Anh ba, mỗi ngày anh ở Thâm Thành đều có thể ăn đồ ngon như vậy sao?”
“Đương nhiên không thể, anh ở Thâm Thành là đi kiếm tiền chứ không phải đi hưởng thụ, lần này là bởi vì phải về nhà nên mới mua nhiều.”
Lục Trừ gật gật đầu, tiếp tục ăn quả xoài.
Nhưng rất nhanh nhóc ta đã không thể vui vẻ nổi nữa bởi vì tay và miệng cậu đã bắt đầu càng ngày càng ngứa……
Diệp Kiều kiểm tra rồi một chút: “Đây là dị ứng xoài, tạm thời đừng ăn nữa. Để chút nữa nhìn xem, nếu tình huống không giảm bớt, chúng ta sẽ phải đến bệnh viện.”
Lục Thừa cũng trở nên căng thẳng, vội vàng đi phòng bếp cầm khăn lông ướt lại đây cho Lục Trừ lau mặt rửa tay.
Diệp Kiều cùng Lục Thừa ở bên ngoài nhìn Lục Trừ, cẩn thận quan sát bệnh trạng của nhóc, sau khi phát hiện bệnh tình dừng lại, Lục Trừ tốt hơn nhiều rồi, vệt đỏ nơi khóe miệng cũng dần dần biến mất, bọn họ cũng nhà nghỉ ngơi.
Trong nhà chính.
Lục Kiến Quốc cùng Trương Thúy Thúy đang nhỏ giọng nói chuyện.
Trương Thúy Thúy lấy ra túi tiền mà Lục Thừa trộm đưa cho bà từ trong túi, đặt ở trên giường, đếm từng đồng một.
Ước chừng có một trăm đồng đại đoàn kết.
Một ngàn đồng tiền nha!
Tim Trương Thúy Thúy đập nhanh, cả đời này bà còn chưa từng thấy nhiều tiền vậy bao giờ đâu.
Lục gia tại thôn Hạ Hà xem như là giàu có, nhưng trước kia quanh năm suốt tháng, một nhà bọn họ có năm người lao động chính (bao gôm cả Lục Thừa) cũng chỉ có thể kiếm được 60 đồng tiền, có đổi khi Lục Kiến Quốc ngẫu nhiên nhận chút nghề mộc ở trấn trên mới kiếm thêm được đôi chút.
Nhiều năm như vậy, Trương Thúy Thúy ăn mặc cần kiệm cũng chỉ tích góp được hơn 900 đồng tiền, đột nhiên bây giờ trong tay bà lại có nhiều hơn gấp đôi, sao lại có thể không kích động cho được?!
“Tôi nhìn này, về sau Lục gia chúng ta còn phải trông cậy vào hai vợ chồng lão tam dài dài, Kiều Kiều thì không cần phải nói, ông nhìn Lục Thừa xem, thằng bé phẩy tay một cái là đưa tôi một ngàn đồng tiền!”
Mặc dù Trương Thúy Thúy cố tình đè thấp thanh âm nhưng sự kinh ngạc trong lời nói vẫn chẳng giảm chút nào.
Lục Kiến Quốc ngồi ở mép giường cũng thở dài.
“Lúc trước chúng ta đối xử với thằng bé……”
Hai người liếc nhau, lại lần lượt bỏ qua một bên.
Lúc trước bọn họ không coi trọng Lục Thừa, thậm chí còn không được xem là nuôi thả.
Trong nhà có nhiều con, có đứa biết ăn nói cũng có đứa thành thật cần cù, Lục Thừa trong mắt họ là đứa đặc biệt không hiểu chuyện.
Cho nên trong nhà có cái gì ăn ngon, chơi vui, Lục Thừa vĩnh viễn là người cuối cùng được chia. Rất nhiều lúc, thậm chí chia chưa đến Lục Thừa đã hết rồi.
Hai vợ chồng già nghĩ lại như thế nên mới chạy nhanh về phòng nói chuyện.
Mắt thấy nhà bọn họ thay đổi hướng gió, lúc trước thái độ bọn họ đối Lục Thừa như thế, liệu hắn có để trong lòng không đây?
Bên kia, trong phòng Lục Kiện cùng Viên Hiểu Quyên, hai người cũng đang nói lặng lẽ nói chuyện.
“Đừng nhìn bây giờ ba mẹ còn thiên vị thằng út, anh nhìn đi, sau này nhất định thái độ của ông bà sẽ thay đổi ngay cho xem.”
Viên Hiểu Quyên nhỏ giọng nói.
Lục Kiện không vui cau mày phản bác: “Cái gì mà thiên vị thằng út, đó là bởi vì từ nhỏ thằng bé không khỏe mạnh mấy, lại là đứa nhỏ sinh ra khi cha mẹ già cả, đương nhiên là đối tốt với nó hơn một tý.”
Viên Hiểu Quyên trợn trắng mắt, trực tiếp đưa lưng về phía chồng. Cô không thèm nói chuyện với đồ đầu gỗ này thêm nữa.
“Dù sao về sau em nhất định đứng về phía Diệp Kiều.”
Viên Hiểu Quyên lẩm bẩm.
Mà ở bên ngoài Lục Thừa cùng Diệp Kiều, sau khi xác định Lục Trừ không có việc gì cũng vào nhà nghỉ ngơi.
Chờ hai người đóng cửa phòng lại, Lục Thừa đem toàn bộ tiền lần này mang về ra.
Tràn đầy, có thể xếp thành nút nhỏ trên giường.
Vốn mấy bao mà Lục Thừa đem về kia có một cái chuyên để đựng tiền.
Số lượng này thật sự là quá nhiều.
Diệp Kiều kiến thức rộng rãi cũng không kìm được mà hít hà một hơi.
“Anh kiếm lời nhiều như vậy, có phải chúng ta thành nhà giàu bạc vạn rồi không?”
Lục Thừa bị cô chọc cười, trêu ghẹo nói: “Không chỉ là một vạn đâu, nỗ lực thêm chút nữa là ta thành nhà giàu mười vạn luôn rồi.”
Lần đầu tiên hắn buôn bán đã có 21 vạn, bán lần hai lời thêm hai vạn nữa.
Lục Thừa cùng Trương Triệu, Đại Ngưu ba người kết phường làm buôn bán, ban đầu đã thương lượng tốt. Cổ phần phân chia là: Lục Thừa 60%, có được quyền khống chế cổ phần tuyệt đối. Trương Triệu 27%, do có góp tiền vào. Đại Ngưu 13%, chỉ xuất lực. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cho nên, lợi nhuận lần này, chia đến trong tay Lục Thừa đã có mười mấy vạn, nhưng bởi vì cửa hàng cùng nhà kho đều cần tiền xoay vòng vốn liên tục nên lần này hắn mang về chỉ có năm vạn.
Diệp Kiều nhìn ra trêu ghẹo trong mắt người đàn ông, cũng phối hợp với hắn, trên thực tế cô cũng rất tò mò đống tiền này rốt cuộc có bao nhiêu.
Ai, đời trước Diệp Kiều không thích đồ màu xanh nhất, bởi vì nàng nấu nướng lúc nào cũng đụng đến rau xanh.
Nhưng mà, khụ khụ, mọi người đều thay đổi đúng chứ.
Những đồng đại đoàn kết này tuy rằng không đỏ lắm, có chút màu xanh lục lại có chút xám……
Diệp Kiều đếm đến hăng say.
Lục Thừa ở bên cạnh nâng chén trà, một chút cũng không có vẻ mất kiên nhẫn, rất hứng thú nhìn.
“Tổng cộng là bốn vạn chín ngàn đồng tiền!”
Trong đó có một ngàn Lục Thừa đã đưa cho Trương Thúy Thúy, hắn cũng không dám đưa cho mẹ quá nhiều tiền, sợ làm bà sợ hãi. Ươc chừng tiền tiết kiệm nhà mình, Lục Thừa cho bà một ngàn đồng tiền, đại khái có thể khiến kho bạc nhỏ của bà nhiều lên gấp đôi làm bà vui sướng nhưng cũng không khiến bà hoảng sợ.
“Lục Thừa! Chúng ta giàu rồi!”
Khóe mắt đuôi lông mày Diệp Kiều đều là ý cười, dưới ánh đèn dầu tối tăm phá lệ xinh đẹp.
Lục Thừa vốn đang bình tĩnh uống trà cũng không nhịn không được cổ họng giật giật, hắn ngửa đầu, đem nước trà uống hết.
“Anh đi trước tắm rửa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT