Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Sắp Chết Của Nhà Giàu Số 1

Chương 235: Ngủ không ngoan


9 tháng

trướctiếp

Lục Kiến Quốc ở bệnh viện ba ngày, vốn dĩ ngày hôm sau là có thể xuất viện nhưng lại bị Diệp Kiều ngăn cản.

Cô nghĩ dù sao cũng đã tới bệnh viện, vừa lúc có thể để cho hai vợ chồng già làm kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn, vì vậy cô đã khuyên Lục Kiến Quốc ở lại nhiều thêm một ngày nữa.

Mấy năm nay Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy ăn ngon, ngủ ngon, sau khi kiểm tra tổng quát một phen, ngoại trừ có chút loãng xương thì những cái khác cũng chưa có vấn đề gì.

Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đưa hai vợ chồng già về nhà.

Thời điểm cuối tuần, Lục Thừa về đến nhà mới biết được chuyện cha già của mình nằm viện.

“Em đã vất vả rồi.”

“Đều là người một nhà, sao anh lại nói giống như chuyện của hai nhà vậy chứ?” Diệp Kiều liếc mắt nhìn anh một cái, đưa cho anh một bát mì, trên mặt còn có hai quả trứng lòng đào.

Lục Thừa ăn mì sợi mà trong lòng và cả thân thể đều cảm thấy ấm áp.

"Mẫu điện thoại di động của chúng ta đã bắt đầu sản xuất rồi."

Diệp Kiều kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhanh như vậy sao? Là màn hình lớn mà em muốn phải không?"

Kiếp trước, Diệp Kiều quen sử dụng điện thoại di động màn hình lớn nên lúc nảy ra ý tưởng này, cô đã nói với Lục Thừa về nó.

Lục Thừa cắn quả trứng lòng đào một cái và quơ quơ tay: "Hiện tại chỉ có điện thoại nút bấm thôi. Màn hình lớn đã được làm ra trong phòng thí nghiệm rồi, nhưng vẫn còn cách quá xa so với sản xuất hàng loạt, ngành sản xuất của chúng ta không theo kịp. "

“Được.” Diệp Kiều thở dài, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không quá thất vọng.  "Vậy chừng nào có thể đưa ra thị trường?"

"Đầu năm tới."

“Vậy là cũng còn lâu…” Bây giờ mới là tháng 4 năm 1978.

"Ừm, sản lượng không kịp, chúng ta sẽ phân phối hàng hóa ở Hồng Kông trước, để kiếm được càng nhiều ngoại hối càng tốt, sau khi có tiền rồi, chúng ta có thể mua thêm máy móc tiên tiến từ nước ngoài về."

“Vẫn còn bị người khác khống chế.” Diệp Kiều chống cằm.

“Sẽ ổn thôi.” Trên mặt và trong ánh mắt Lục Thừa đều tràn đầy tự tin, thành công những năm này đã làm giảm bớt sự lo lắng, tạo thêm cho anh càng nhiều sự tự tin.

Anh gắp một quả trứng luộc lòng đào đưa tới bên miệng Diệp Kiều, ôn nhu nói: "Hãy tin anh sẽ làm được."

Diệp Kiều biết, nếu như cô không ăn nhất định anh sẽ không vui, vì vậy cô bất đắc dĩ cười cười, cúi người cắn một miếng.  Lúc ăn miếng trứng vào miệng, cô có cảm giác vô cùng ngọt ngào, chắc hẳn khi gà mái đẻ quả trứng này thì tâm trạng vô cùng tốt nên mới có thể tạo ra quả trứng tràn đầy hạnh phúc như vậy.

"Đương nhiên là em tin anh rồi." Em vẫn luôn rất tin tưởng anh.

Sau khi ăn xong bữa tối muộn, Lục Thừa đi rửa bát đĩa, Diệp Kiều đi đến phòng bên cạnh.

Kể từ khi đi học mẫu giáo, Châu Châu đã ngủ một mình, cô bé nói rằng mình muốn hình thành thói quen tự lập tốt. Vì vậy, Diệp Kiều chia căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính thành hai, Châu Châu và Tiểu An mỗi người một nửa, diện tích mỗi phòn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp