Diệp Chiêu Đệ bị mẹ kéo như vậy khiến cô cảm thấy thật khó xử, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng gật đầu.

“Được, được, được, mẹ đừng vội. Chờ Đại Hải trở về, con sẽ kêu anh ấy đi một chuyến.”

Vì muốn chữa bệnh cho cục cưng, Diệp Chiêu Đệ và Trần Đại Hải chỉ có thể ở nhờ nhà họ Diệp trước.

Lâm Uyển giơ hai tay hai chân đồng ý, lý do cũng giống như Diệp An An, từ sau khi bọn họ vào nhà họ Diệp, Diệp Diệu Tổ không bao giờ dám đánh Lâm Uyển nữa.

Cho nên, mặc dù Diệp Diệu Tổ lẩm bẩm lầm bầm vài câu, Lâm Uyển vẫn kiên trì, nhất quyết để con gái lớn và con rể vào trong nhà ở.

Tạm thời ổn định ở thành phố Bắc Hà, nhưng Trần Đại Hải không phải là người có thể yên tâm chờ chết, cho nên mỗi ngày anh đều ra bên ngoài làm những công việc lặt vặt.

Anh ấy không có bằng cấp, cũng không biết được mấy chữ, nên hiện tại cũng chỉ có thể tìm một chút công việc phụ khuân vác hàng hóa tạm thời.

Nhưng anh ấy chịu khó ra sức làm, lại là người thành thật, có năng lực, một ngày cũng có thể kiếm được vài đồng tiền.

Nhưng sáng sớm phải rời nhà, đến trời tối mới có thể về nhà, rất là vất vả.

Lâm Uyển nghe vậy, cũng buông lỏng tay đang lôi kéo cô ấy ra: “Được, chờ Đại Hải trở về con nhất định phải nói với nó!”

Diệp Chiêu Đệ nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”

“Vẫn là con có lương tâm hơn, không giống cái con nhỏ Diệp Kiều chết tiệt kia! Thấy chết mà không cứu!” Lâm Uyển nghĩ đến việc này liền hận đến thấu xương.

“Con đã làm gì mẹ mà mẹ lại nói con không có lương tâm vậy?”

Diệp Kiều mới vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy những lời này của Lâm Uyển, chân mày hơi nhíu lại.

“A

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play