Lâm Uyển ở trong phòng đột nhiên rùng mình, cơ thể bà ta bắt đầu theo phản xạ mà run lên khi nghe thấy âm thanh đó, nhưng thói quen đã hình thành quanh năm vẫn khiến trong tiềm thức bà ta phải nghe lời con trai mình, vì vậy bà ta rời khỏi giường và mở cửa phòng ra.
“Mẹ! Có phải Diệp Kiều đã đến đây không?”
Trần Đại Hải đã đứng dậy, anh ấy định chào hỏi, nhưng khi nghe những lời của Diệp Diệu Tổ, anh ấy lập tức sững người.
Lâm Uyển bị con trai kéo mạnh, miễn cưỡng bám vào khung cửa để ổn định cơ thể, thấp giọng đáp: “Đúng vậy.”
Đôi mắt của Diệp Diệu Tổ ngay lập tức sáng lên, hắn ta tránh khỏi Lâm Uyển và đi vào phòng: “Chị ta đã đem cái gì về vậy? Có đưa tiền cho mẹ không? Lấy ra nhanh lên!”
Vừa nói, hắn ta vừa bắt đầu lục tung đệm giường, tủ, hộp…của Lâm Uyển lên một cách quen thuộc, giống như đã từng làm rất nhiều lần.
Dưới đệm giường trống trải, không có gì hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT