“Hiểu Tĩnh, cô có nghĩ đến việc rời khỏi nhà máy may và đến giúp chúng tôi không?”
Diệp Kiều nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hỏi ra vấn đề này. Cô thực sự rất xem trọng năng lực của Nhậm Hiểu Tĩnh, muốn đem nhà máy ở Thâm Thành bên kia giao cho cô ấy quản lý.
Sau khi lấy được giấy phép kinh doanh ở Thâm Thành, cô cùng với chị dâu đều sẽ ở lại thành phố Bắc Hà, hai người cũng không muốn phải rời xa con của mình. Cứ như vậy, nhà máy may ở Thâm Thành rơi vào tình huống không có ai quản lý, Trương Triệu và những người khác cũng chỉ có thể tạm thời thỉnh thoảng ghé qua mà xem xét, đảm bảo mọi thứ được vận hành ổn định.
“Tôi?” Nhậm Hiểu Tĩnh ngây ngẩn cả người, duỗi tay chỉ hướng mình, tiện đà bật cười ra tiếng. “HIện tại làm việc tôi ở nhà máy này rất tốt, tạm thời không có thời gian rảnh rỗi.”
Thời gian trôi qua đến năm 1977, còn chưa đầy một năm trước bài phát biểu thực sự của phía nam.
Diệp Kiều biết giai đoạn lịch sử này, nhưng cô ấy không chắc cuộc cải cách và mở cửa thực sự bắt đầu từ khi nào.
Con người thời nay vẫn rất kiên trì theo đuổi bát cơm sắt, thực tế không chỉ bây giờ mà cả các thế hệ mai sau, việc thi tuyển công chức rất phổ biến, hàng chục nghìn người để cạnh tranh cho một hoặc hai vị trí cũng không có gì lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT