Bắc Mạc Khanh nhìn một bàn đồ ăn, tốt, hơn phân nửa đều là thịt.
Ăn xong hắn định quay về, dù sao cũng đã đáp ứng đại ca về sớm, hơn nữa ở đây cũng không có chuyện gì, bọn họ cũng có việc phải làm.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp Đế Thần Uyên đang đến đây ăn cơm, Đế Thần Uyên thấy hắn con ngươi co rút lại, trong lòng có chút không bình tĩnh được.
Đế Thần Uyên vội vã dời ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ đây là chuyện gì, chẳng lẽ do hắn quá mạnh nên ta mới rung động? Hay ….
Bắc Mạc Khanh phát giác có người đang nhìn mình chằm chằm, nhìn thoáng qua, người này hình như rất quen, đã gặp qua ở đâu, là ai nhỉ?
“Uyên thúc thúc, Mặc thúc thúc đã lâu không gặp.” Phó Cẩm hô lên khi nhìn thấy hai người họ. Dù sao đây cũng là Thánh Minh Đại Lục nên không ngạc nhiên khi thấy hai thúc ấy, nhưng Uyên thúc thúc cũng có mặt ở đây thì... không hợp thói thường.
Phó Cẩm nói lời này, Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ ra, nguyên lai là bọn họ, hèn gì cảm thấy quen thuộc.
Hệ thống lúc này đã khóc ngất xỉu trong không gian rồi, không cứu được, quá mệt tâm, kí chủ không hổ là người có EQ âm, bản thống phục rồi, kí chủ vẫn nên cô đơn đi... mới là lạ, hết thảy sự tình còn chưa nói trước được đâu.
Cố lên, ngươi phải cố gắng vì hạnh phúc tương lai của ký chủ.
Mặc Giản Thư còn xoắn quýt vấn đề xưng hô, trực tiếp gọi là Bắc Mạc Khanh thì không lễ phép, hay là gọi Bắc Mạc lâu chủ, nhưng hắn không phải lâu chủ, hắn là chủ nhân của Vô Song Lâu, hay gọi là Bắc Mạc huynh, nhưng là tổng cộng họ mới gặp nhau có hai lần...
Đế Thần Uyên không biết đầu đút ở đâu mà mở miệng nói “Đã lâu không gặp.” Chấn kinh toàn trường, Bắc Mạc Khanh quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Đế Thần Uyên, a, nói với ta?
"Đã lâu không gặp" Bắc Mạc Khanh không biết nên nói cái gì, liền gửi lại nguyên vẹn bốn chữ.
Tình cảnh một trận xấu hổ, Mặc Giản Thư đành phải đi ra xoa dịu tình hình "Không bằng Bắc Mạc công tử lại cùng chúng ta ăn cơm một bữa đi chúng ta, uống rượu thì sao?"
Bắc Mạc Khanh hai mắt sáng lên, tuy rằng ăn rồi, nhưng từ "rượu" thành công thu hút sự chú ý của hắn, cái này nhất định phải đi, hắn thích nhất là uống rượu.
Đám người phía sau dường như đã nghe được cái gì kinh khủng, "Chủ thượng, đã đến lúc phải về, thuộc hạ đã chuẩn bị lễ vật cho người."
Bắc Mặc không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nói dối không chớp mắt, chỉ cần có thể đem chủ thượng về, uống rượu... thật sự không thể.
"Đúng vậy, nhị ca đã chuẩn bị quà cho chủ thượng, chủ thượng nhất định sẽ thích, chúng ta về mở quà trước đi."
"..."
“Uống một chút thôi mà, sẽ không quá lâu, lễ vật lúc nào mà chẳng thể mở.” Mặc Giản Thư hiểu kỳ nhìn những người này, không phải chỉ là uống rượu, sao lại làm như chúng ta kéo hắn ra pháp trường vậy.
“Yên tâm, tiểu Mặc, uống một chút sẽ không sao, yên tâm.” Rượu, ta đến đây, tuy rằng không biết uống bao nhiêu sẽ say, rõ ràng hôm qua ta nhớ tới nhưng hôm nay sao trí nhớ lại mơ hồ rồi? Uống một chén thôi, hẳn không có gì đáng ngại
Trong đầu mọi người chỉ có hai chữ "tiêu rồi".
Thực ra Cửu Linh cũng có chút tò mò, bọn họ đang sợ cái gì? Nhưng nhìn bọn họ thế này, cậu cũng không hỏi, một lát nữa sẽ biết.
Cuối cùng, đám người tuyệt vọng cùng Bắc Mạc Khanh đi uống rượu, ai ai cũng trừng mắt nhìn Mặc Giản Thư, hận không thể hắn.
Mặc Giản Thư làm sao có thể không cảm giác được, hắn chỉ là tò mò, uống một ít thôi thì có chuyện gì được chứ, khoa trương vậy làm gì?
Bắc Mặc phân phó tiểu nhị nhanh chóng mời khách nhân ra ngoài, Vô Mặc tửu lâu sắp tan thành mây khói rồi.
Bên trong bao phòng, Mặc Giản Thư đưa cho Bắc Mạc Khanh một bình rượu, kết quả bị Bắc Mặc nhận lấy, sau đó cầm một cái chén nhỏ, chỉ rót một nửa.
Bắc Mạc Khanh thấy biểu hiện của mọi người cũng biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng nửa chén thì nhét kẽ răng à? Ít nhất cũng phải một chén chớ.
"Chủ thượng, chỉ nửa chén, nếu không cho dù người giết ta, thuộc hạ cũng sẽ không đưa rượu cho người."
Bắc Mặc hạ quyết tâm, Mặc các chủ, ngươi sẽ hối hận.
“Nửa chén thì nửa chén” có còn hơn không, ngày nào cũng đề phòng ta, không cho ta uống rượu, lần này cuối cùng cũng giải thèm một chút.
Đám người sau lưng Bắc Mặc biết Bắc Mặc Khanh say rượu sẽ mượn rượu làm càn, Bắc Mặc Khanh còn chạy, bọn hắn ở lại chờ chết sao? Đương nhiên là cùng chạy theo rồi.
Một số tựa vào cửa sổ, một số tựa vào cửa chính, thuận tiện cho việc chạy trốn.
Đế Thần Uyên thấy bọn họ như vậy, tự hỏi tại sao bọn họ lại sợ người này uống rượu như vậy, cũng chỉ có nửa ly.
Rượu vào trong bụng, đám người xông ra khỏi cửa chính, có người trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, những người biết chuyện đều đã bỏ đi, không lưu lại một mống, chỉ còn lại Đế Thần Uyên và Mặc Giản Thư trong bao phòng, Cửu Linh cũng mang theo Phó Cẩm Mặc chạy, mặc dù rất tò mò, nhưng mà Bắc Mặc lâu chủ cũng đã chạy rồi, đi về hỏi bọn họ cũng được.
Mặt Bắc Mạc Khanh nhảy mắt đỏ lên, lỗ tai cũng hồng hồng, Bắc Mạc Khanh đột nhiên đứng lên, cười ngây ngô nhìn bọn họ.
Mặc Giản Thư nhìn hắn, không nghĩ tới nha, nguyên lai người này say rượu lại trở nên ngốc nghếch, cái này chả có vấn đề gì, đám người kia thật sự quá khoa trương.
Nhưng Đế Thần Uyên vẫn nhìn hắn, luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trong tay Bắc Mạc Khanh đột nhiên xuất hiện một sợi dây trong suốt, quấn quanh mọi người trong phòng bao.
Đế Thần Uyên và Mặc Giản Thư cảm nhận được thứ gì đó đang trói buộc họ, liền nhìn về phía Bắc Mạc Khanh, người kia trong tay đã nhiều thêm một khối linh lực.
Đến giữa không trung, đoàn người linh lực nháy mắt nổ tung, trực tiếp đem tòa nhà Vô Mặc tửu lâu san thành bình địa, lúc này mấy người mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, nghe nói tửu lâu này được làm từ một số vật liệu quý hiếm, không ngờ cứ như vậy dễ dàng bị oanh thành một đống phế tích.
“Các ngươi cũng tới đây bắt nạt sao?” Nụ cười ngây ngô của Bắc Mạc Khanh lúc này đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú đẫm lệ, mặt nạ không biết từ lúc nào đã được cởi ra.
“Tại sao, tại sao các người đều bắt nạt ta, ta đã làm gì sai.” Bắc Mạc Khanh rống lên.
Bắc Mặc ở bên ngoài nghe được tiếng gầm của Bắc Mạc Khanh, chủ thượng người... Chẳng lẽ người nhớ đến sự tình xảy ra khi còn bé sao?
Hai người liếc nhau một cái, thử thoát ra thứ đang quấn lấy họ, nhưng không hiểu sao lại hoàn toàn vô ích.
"Ta thực sự rất đau, rất đau, tại sao lại đánh ta, tại sao các người lại giam cầm ta, hành hạ ta..."
Bắc Mạc Khanh lầm bẩm, hai người nhìn hắn, luôn cảm thấy sẽ không chỉ như vậy.
Nét mặt Bắc Mạc Khanh lại thay đổi, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt tối tăm, mỗi bước đi đều giống như bị thao túng.
Đi tới trước mặt đám người, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào như vậy nhưng lại khiến mọi người kinh hãi.
"Ta đến đây bồi các ngươi chơi, không phải thích tra tấn ta sao? Không phải thích đánh ta sao? Không phải thích mắng ta à? Ha ha ha ha ha, hôm nay ta sẽ cho các ngươi chơi thỏa thích."
Dứt lời trong tay lại tụ Linh khí, trong nháy mắt trong không trung xuất hiện vô số quả cầu linh lực, tấn công đám người.
Bắc Mặc Khanh lúc khóc lúc cười khiến cho đám người Bắc Mặc trong lòng khổ sở.
"Kí chủ đừng sợ, không có ai ở đây thương tổn ngài, kí chủ cũng không còn đơn độc nữa."
Nhưng Bắc Mạc Khanh nào nghe được, một mực công kích, may mà Đế Thần Uyên mạnh hơn Bắc Mạc Khanh một chút nên đã chặn được đòn tấn công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT