- Ông có vẻ vẫn chưa buông bỏ được cái lương tâm vốn đã chẳng còn bao nhiêu của ông nhỉ?
Rose vừa bước vào phòng thí nghiệm đã cất giọng mỉa mai, nhưng đáp lại bà ta chỉ là sự trầm mặc của Lý Sơn. Ông ta tỏ ra không muốn nói chuyện cùng bà, điều đó khiến lửa giận của Rose được dịp bùng lên.
- Sao vậy, không phải trước đây ông đã nói dù cho xảy ra chuyện gì cũng sẽ đứng về phía tôi ư?
Lý Sơn ngẩng đầu, ông đương nhiên nhớ những hứa hẹn mà mình đã từng nói. Nhưng Tống Doanh khi đó chỉ là một cô gái yếu đuối bị bi kịch nhấn chìm. Mà người gây ra tội ác cho cô ấy chính là Lâm Gia. Còn bây giờ, sự thánh thiện trong đôi mắt mà ông cho rằng đẹp nhất đó đã không còn nữa.
Rose mỉm cười, bà ta có thể dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của Lý Sơn.
- Ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ có ông là vẫn cứ khư khư giữ lấy quá khứ thôi. Chẳng lẽ ông không nhận ra, từ giây phút ông phản bội thì đã không còn đường quay đầu nữa.
Lý Sơn nhìn bốn bức tường lạnh lẽo trước mặt, nở nụ cười tự giễu.
- Cũng đúng, tôi là một tên tệ hại ăn cháo đá bát. Chính tôi đã quay lưng với người đã cưu mang mình, tôi đáng chết.
Rose lắc đầu, bà ta đi đến ngồi bên cạnh Lý Sơn.
- Không, người đáng chết là Lâm Cảnh Hàn. Lý Sơn, ông nhất định phải giúp tôi đấy.
Rose chân thành nhìn ông, khiến ông nhớ đến người con gái trong quá khứ đã tuyệt vọng nắm lấy tay mình cầu giúp đỡ. Ông thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
- Lần này thôi, Tống Doanh.
Rose gật đầu, trong lòng không khỏi đắc ý. Kẻ dễ mềm lòng luôn là kẻ bị lợi dụng, có vẻ như Lý Sơn chưa hiểu rõ điều này.
- Thiếu phu nhân, bà ấy vì sao lại mất?
Lý Sơn đột nhiên hỏi, khiến sắc mặt Rose thoáng cứng đờ. Tuy người không phải bà ta giết, nhưng Lạc Tú Hoa tự sát chính là do bà ta đã buông lời kích động trong lúc tinh thần không ổn định.
- Cô ta mắc bệnh trầm cảm, lúc tôi tìm đến thì cô ta đang định bế con nhảy từ sân thượng xuống. Tôi đã cứu được đứa trẻ, nhưng Lạc Tú Hoa thì…
Rose cúi đầu, người khác nhìn vào sẽ nghĩ bà ta đang đau lòng ân hận vì bản thân vô dụng. Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, bà ta chỉ lấy cớ để tránh né ánh mắt của Lý Sơn. Cũng nhờ vậy mà bà ta đã thành công qua ải.
- Là tôi đã hại thiếu phu nhân, đáng ra tôi không nên làm như vậy…
Lý Sơn luôn tránh nhắc về đêm mưa của hai mươi lăm năm trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến. Đó là việc làm đáng hổ thẹn, nhưng có lẽ đối với Lạc Tú Hoa sống như một chiếc bóng buồn tẻ không hề nhận được sự yêu thương của chồng thì lại là một ý nghĩa khác.
Lý Sơn còn nhớ rõ bản thân đã sợ hãi và hoang mang thế nào khi Lạc Tú Hoa đột nhiên muốn cùng mình bỏ trốn, bà ấy thậm chí còn điên đến mức đem chuyện sai trái ấy ra uy hiếp ông. Cũng chính vì như vậy mà ông đã giúp đỡ Tống Doanh thực hiện kế hoạch rồi tự tạo một cái chết giả cho chính mình.
Rose nắm lấy bàn tay đang siết chặt của ông, cất giọng an ủi:
- Được rồi, đứa trẻ ấy hiện tại đang sống rất tốt. Chỉ cần kế hoạch thành công, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Lý Sơn ngẩng đầu, nhìn Rose lên tiếng nhắc nhở:
- Có lẽ Saly không còn nhiều thời gian đâu, bà nên tiến hành trước khi quá trễ.
Rose cau mày, suýt nữa đã quên mất loại thuốc nguy hiểm mà bản thân đã ra lệnh tiêm vào cơ thể Tống Kiều khi cô còn bất tỉnh.
- Tôi biết rồi, cảm ơn ông…
Rose nói xong thì quay lưng rời đi, hoàn toàn không phát hiện ra nét mặt đang dần lạnh xuống của Lý Sơn. Ông ta nhếch môi, nhỏ giọng thầm thì.
- Rose, tôi sẽ để bà hối hận trong chính cái bẫy của mình…
Cả hai đều đang mưu tính đối phương, lại không biết cuộc nói chuyện được cho là kín đáo của họ sớm đã bị Diệp Ninh nghe không sót một chữ. Cô tắt thiết bị được ngụy trang thành khuyên tai đi, biểu cảm ngày càng nghiêm trọng. Cô đi ra bên ngoài, nói với người gác cửa:
- Tôi muốn gặp Bạch phu nhân, anh có thể giúp tôi chuyển lời không?
Người kia vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt đáp:
- Thật xin lỗi, phu nhân hiện tại không có ở đây.
- Anh có thể liên lạc với bà ấy không? Tôi thật sự có chuyện rất gấp.
Diệp Ninh gần như van nài, cô hiện tại phải cứu Tống Kiều trước khi quá trễ. Người kia còn đang lưỡng lự, thì một giọng nói trầm lạnh từ đầu hành lang truyền tới.
- Diệp tiểu thư muốn tìm người nói chuyện sao? Vừa hay tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cô đây.
Diệp Ninh ngẩng lên, đây là lần đầu tiên cô gặp Kỷ Đình Dạ từ khi bị bắt đến nơi này. So với lúc ở bệnh viện, sự u ám của hắn ta đã được nhân lên. Cô không biết mình có đang làm đúng không, nhưng có lẽ người giúp được cô lúc này chính là người đàn ông trước mặt.
Diệp Ninh thu lại tâm tình, hướng Kỷ Đình Dạ nói bằng giọng điềm tĩnh.
- Nếu Kỷ tiên sinh đã có thời gian, vậy thì chúng ta hãy nói chuyện đi.
Phong Khiêm đứng phía sau, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho hầu gái nhanh chóng pha trà. Vì người này đã cứu Kỷ Duệ một mạng nên Kỷ Gia bọn họ vẫn không hề làm khó dễ cô, xem cô như khách mà đối đãi.
Kỷ Đình Dạ quay đầu, âm trầm đáp:
- Mong là Diệp tiểu thư sẽ không làm tôi thất vọng.
Diệp Ninh không trả lời, nhanh chóng đi theo hắn. Cô cũng mong hắn sẽ không làm cô thất vọng.
…
Tống Kiều sau khi nướng hết số tiền mặt không nhỏ vào trò đen đỏ thì cô mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã phán đoán sai lầm. Trong lúc cô còn đang nghi ngờ cuộc đời, một chiếc xe không biết từ đậu đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.
Chủ xe là một cô gái khá xinh đẹp, cô ta tháo kính râm ra mỉm cười hỏi Tống Kiều.
- Xin hỏi đường đến khu C đi thế nào vậy ạ? Tôi cần đến đó trước nửa đêm.
Tống Kiều bước đến hai bước, khoanh tay tựa vào xe nở nụ cười thân thiện.
- Đi đêm không tốt đâu, cô nên quay về ngủ sớm đi. Người đẹp…
Cô gái kia nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ.
- Biết sao được, tôi đã nhận lời ủy thác của người khác rồi. Làm phiền tiểu thư chỉ đường dùm, tôi sẽ rất biết ơn cô đấy.
Tống Kiều thu lại ý cười, chậm rãi đáp.
- Cô chạy hết con đường này, nhất định sẽ đến trước nửa đêm.
Cô gái gật đầu, đáp một câu lái xe đi. Tống Kiều đút tay vào túi thở dài, hôm nay thật sự không phải ngày may mắn của cô…