• Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?
Diệp Ninh nhìn thấy Kỷ Đình Dạ bế Tống Kiều đã không còn hơi thở ra ngoài, bất chấp việc hắn là người đứng đầu Hắc Dạ vẫn tiến lên ngăn cản. Nhưng Kỷ Đình Dạ đến nhìn cũng chẳng nhìn Diệp Ninh, chỉ lạnh lùng đáp:

- Chuyện này không liên quan đến cô. Tránh ra.

- Không, cô ấy là bạn tôi. Anh không thể mang cô ấy đi được.

Diệp Ninh rất cương quyết, hôm nay cô nhất định phải đưa người đi.

Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, đôi mắt hắn sâu thẳm tối tăm nhìn thẳng vào Diệp Ninh.

- Cút…

Diệp Ninh định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên đã ngăn chặn cô lại. Kỷ Đình Dạ lách qua người Diệp Ninh, đem Tống Kiều đặt vào trong xe.

Diệp Ninh gấp muốn chết, vừa bắt máy vừa nhanh chóng đuổi theo:

- A Tranh, xảy ra chuyện gì?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Từ Tranh:

- Chị, chị mau về đi. Kiều Kiều xảy ra chuyện rồi.

Sắc mặt Diệp Ninh trở nên khó coi, cô không đuổi theo Kỷ Đình Dạ nữa mà quay đầu rẽ qua hướng khác. Bây giờ hi vọng duy nhất là linh hồn Tống Kiều có thể quay về thân xác cũ, cô tuyệt đối không để sự cố xảy ra nữa.



Lúc Phong Khiêm mang theo Lưu Vũ Bằng đến Kỷ Gia, Kỷ Đình Dạ đã sớm đợi sẵn ở đó. Thần sắc hắn vẫn lãnh đạm giống như ngày thường, không hề có chút gì đau lòng hay phẫn nộ. Nhưng cũng chính vì như vậy mới càng khiến lòng người bất an.

Lưu Vũ Bằng tiến lên, bỏ mặc sự ngăn cản của Phong Khiêm mà cất giọng áy náy:

- A Dạ, là ta không biết dạy Tiểu Tuyết. Để nó hại đến người vô tội. Ta thành thật xin lỗi con.

Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm hệt như biển chết nhìn thẳng vào ông.

- Người xin lỗi là con mới phải. Có lẽ con không thể thực hiện lời hứa của mình rồi.

Bàn tay cầm gậy chống của Lưu Vũ Bằng run lên. Cho dù biết không thể thay đổi cục diện nhưng ông vẫn không chịu từ bỏ.

- A Dạ, người chết không thể sống lại. Ta biết con đau lòng. Nhưng Tiểu Tuyết là do ta đích thân nuôi lớn, ta không thể nhìn nó chết được… Coi như con nể mặt lão già này đã tận tụy với con và Kỷ Gia nhiều năm. Xin con hãy tha cho nó…Nếu con muốn truy cứu, cứ để ta đến gánh thay vậy.

- Người đang ép con sao?

Kỷ Đình Dạ nói như rít lên, sắc mặt theo đó lạnh thêm một chút. Phong Khiêm muốn thay Lưu Vũ Bằng cầu tình, nhưng thấy cảnh này lại không dám hé răng.

Lưu Vũ Bằng mặt không đổi sắc, cho dù ông biết lời vừa rồi đã vô tình chọc giận Kỷ Đình Dạ. Hắn bây giờ như một quả bom, chỉ cần một tác động nhỏ cũng sẽ dễ dàng phát nổ.

- Không, ta đang chịu trách nhiệm cho sự bất lực trong cách nuôi dạy của mình. Và ta đến đây chỉ để xin con niệm chút tình cũ.

Kỷ Đình Dạ đứng lên, hắn quay lưng về phía Lưu Vũ Bằng cất giọng vô cảm.

- Con có thể hứa sẽ giữ mạng cô ta, nhưng con mong người sẽ không thấy hối hận vì đều này.

Trong lòng Lưu Vũ Bằng nhẹ nhõm, nhưng ánh mặt lại ảm đạm vài phần. Ông biết đây có lẽ là dấu hiệu cho thấy tình cảm gắn bó nhiều năm giữa ông và Kỷ Đình Dạ đã hoàn toàn biến mất.

Phong Khiêm theo lệnh đưa Lưu Vũ Bằng đi đến nơi an toàn. Lúc trở về không ngờ lại gặp Bạch Tư Âm ở cửa. Anh ta theo thói quen cúi đầu chào hỏi bà.

- Phu nhân.

Bạch Tư Âm ngẩng đầu nhìn thư phòng vẫn sáng đèn của Kỷ Đình Dạ, cất giọng lo lắng.

- Hạ Mẫn Hi thật sự chết rồi à?

- Vâng, đúng vậy…

Bạch Tư Âm thở dài, lúc biết tin bà đã mong sẽ có phép màu xuất hiện. Lần này là do bà đã phán đoán sai lầm, nghĩ Lưu Tuyết Lam là người bị hại. Không ngờ cô ta chẳng những phản bội Lưu Vũ Bằng, còn lợi dụng Giản Diệp và Đàm Mặc giết chết Hạ Mẫn Hi.

- Xác con bé hiện tại đang ở đâu, sao không thấy các người chuẩn bị tang lễ?

Phong Khiêm không ngẩng đầu, bộ dạng ngập ngừng như có điều gì khó nói. Bạch Tư Âm mất kiên nhẫn, giọng điệu có phần cao hơn.

- Sao không trả lời?

Phong Khiêm liếc về phía thư phòng, lát sau mới chậm rãi đáp:

- Không ai biết boss đưa xác cô ấy đi đâu. Ngay đến tiểu thiếu gia cũng đã được gửi đến nơi an toàn để tiến hành huấn luyện.

- Nó điên rồi sao? Tiểu Duệ còn nhỏ vậy sao thằng bé chịu được sự khắc nghiệt ấy chứ?

Phong Khiêm cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ta không dám hỏi nhiều. Bây giờ không ai lại gần Kỷ Đình Dạ được, bao gồm cả anh ta.

Bạch Tư Âm dự cảm không lành, bà đẩy Phong Khiêm ra đi lên tầng gặp Kỷ Đình Dạ. Nhưng hệ thống quyền hạn tối cao đã được bật lên, bà không cách nào đi vào bên trong cả.

Phong Khiêm cũng biết chuyện này, chỉ có thể đi theo khuyên nhủ:

- Phu nhân, hiện tại tình trạng của boss không ổn định. Vừa rồi Lưu tiên sinh đến thay Lưu tiểu thư cầu tình đã suýt thì chọc giận ngài ấy. Tôi nghĩ phu nhân vẫn là nên về trước thì hơn.

Bạch Tư Âm đá vào cánh cửa, bực bội gắt.

- Khốn kiếp, đều là cô ta báo hại. Lưu Vũ Bằng não úng nước hay sao mà còn đến cầu tình.

Phong Khiêm cười khổ, đáp:

- Ngài ấy cũng vì thương con gái thôi. Phu nhân, để tôi sai người đưa phu nhân về.

Bạch Tư Âm cũng không làm khó dễ Phong Khiêm, hừ lạnh.

- Không cần, tôi tự mình về được rồi. Anh ở lại xem thử A Dạ đã giấu Hạ Mẫn Hi ở đâu. Đừng để nó làm chuyện điên khùng gì nữa.

Phong Khiêm đối phó cho xong. Giá mà anh ta có chút quyền hạn đó thì tốt rồi. Nay Kỷ Đình Dạ đã bị chọc giận, cho dù là ba hắn đội mồ sống dậy cũng khó mà ngăn cản chứ đừng nói đến một thuộc hạ nhỏ bé như hắn.



Kỷ Đình Dạ cô độc ngồi một mình trong thư phòng, dường như sự ồn ào ngoài kia đã cách hắn rất xa. Trên bàn bày la liệt các hồ sơ liên quan đến Đàm Gia và Bạch Hồ. Còn có một chai rượu đã cạn đến đáy. Phong Khiêm bưng trà đi vào, muốn an ủi vài câu nhưng Kỷ Đình Dạ đã lên tiếng trước.

- Tôi cần thông tin của Rose, anh mau điều tra đi. Truyện Nữ Phụ

Phong Khiêm đặt tách trà xuống, ngập ngừng đáp:

- Những gì có thể tìm hiểu tôi đã mang đến đây rồi. Riêng quá khứ của bà ta đã bị xoá sạch không còn gì cả.

Kỷ Đình Dạ gõ ngón tay lên tấm ảnh của Rose, cất giọng vô cảm.

- Không phải bà ta muốn tìm cha nuôi tôi sao? Anh cứ bắt đầu từ ông ấy là được.

Phong Khiêm nuốt khan, này là bắt đầu khai chiến rồi ư? Có lẽ sắp tới sẽ có rất nhiều người cần xử lý, cuộc sống nhàn hạ kết thúc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play