Trong một căn phòng tối, người đàn ông trung niên, mái tóc đã có vài sợi bạc đang ngồi thư thả trên chiếc ghế bành, bên tay nâng niu điếu thuốc hút một hơi thật sâu rồi phả ra một làn khói trắng càng khiến không gian xung quanh trở nên u tịch, mờ ảo.
Cạch....
Tiếng cánh cửa mở ra khiến không gian vốn yên tĩnh của người đàn ông lập tức bị phá vỡ.

Ông ta dừng lại hành động hút thuốc mà nhíu mày nhìn về phía cửa:
- "Ngài Lãnh, lại một lần nữa Cố Hàn may mắn trốn thoát."
Phịch...
Nghe những lời này, người đàn ông tức giận lập tức ném điếu thuốc hướng thẳng về phía tên thuộc hạ.

Theo phản xạ, hắn nhanh chóng dùng chân dập tắt điếu thuốc, liền sau đó nghe bên tai giọng đầy băng lãnh của người trước mặt.
- "Tụi bây làm ăn kiểu gì thế hả? Chẳng phải nói rằng Cố Hàn đã bị bắn chết ngay khi còn ở trong phòng giam sao? Tại sao bây giờ hắn lại trốn thoát ra ngoài."
Người đàn ông này chính là Lãnh Kiêu, một trong những thế lực ngầm luôn chống đối lại người của Thập Đình Phong.

Ông ta nổi tiếng tàn độc, thủ đoạn có thừa, trong giới hắc đạo không ai không biết đến cái tên Lãnh Kiêu này.

Lúc trước, tưởng chừng lôi kéo Cố Hàn về phía mình để đối phó với Thập Đình Phong.

Nào ngờ thời gian sau, anh lại xoay lưng đánh trả lại khiến ông ta vô cùng tức giận mà muốn thẳng tay diệt cỏ tận gốc.
Tên thuộc hạ khi trước ra tay giết Cố Hàn ngay khi bị tra hỏi gương mặt lập tức tái xanh, khẽ đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, sau đó đáp:
- "Khi trước tôi đã tận tay bắn trúng vào tim Cố Hàn khiến hắn tắt thở ngay lập tức.

Nhưng chẳng hiểu tại sao ngay khi hắn nhắm mắt thì xung quanh lại xuất hiện một ánh sáng từ đâu chiếu vào người hắn."
Ngừng một lát, tên thuộc hạ lại nói tiếp:
- "Bỗng nhiên sau đó, hắn đứng bật dậy, trạng thái tỉnh táo hoàn toàn như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Bộp...
Trước những lời lẽ đầy mơ hồ này tất nhiên Lãnh Kiêu làm sao có thể tin được.

Ông ta nổi giận mà ném xấp giấy về phía tên thuộc hạ, hằng giọng nói:
- "Mày tưởng rằng tao tin những lời bịa đặt này sao? Làm gì có chuyện người chết đi sống lại chứ? Mau chóng tìm cách trừ khử Cố Hàn càng sớm càng tốt.

Sau cái chết của Cố Hạ Sương, nó chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.

Như thế sẽ rất bất lợi cho chúng ta."
Suốt mấy ngày này, Cố Hàn vẫn ngồi túc trực bên giường bệnh.

Anh cảm thấy việc Bạch Thương Nhu bị thương đều do anh mà ra cả cho nên chẳng phút nào dám rời khỏi cô.

Việc anh đối xử tốt với mình như vậy khiến Bạch Thương Nhu vô cùng cảm động.

Thật không uổng công cô dành hết tình cảm cho người đàn ông này.
Bạch Thương Nhu mĩm cười nhìn Cố Hàn liền sau đó chậm rãi nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói:
- "Cố Hàn, em biết anh vẫn chưa nguôi ngoai cái chết của Hạ Sương.

Anh vẫn còn em và anh Thương Nhiễm."
Mặc dù Cố Hàn chưa từng biết một chút gì về người con gái này nhưng từ sâu trong ánh mắt ấy, anh cũng có thể cảm nhận rằng cô là người giàu tình cảm.

Khoảnh khắc cô không màng đến tính mạng mà lao đến chắn đạn khiến anh cảm thấy bản thân nợ cô một ân huệ.
- "Bạch Thương Nhu, tôi nghĩ rằng cô đừng quá dành trọn tình cảm cho tôi.

Sẽ có một ngày, tôi trở về nơi mình vốn thuộc về, chắc chắn lúc đó cô sẽ đau buồn lắm."
Những lời này, anh chỉ có thể giữ trong lòng, làm sao có thể nói cho cô biết rằng anh đã xuyên không đến đây và nhập vào thân xác của Cố Hàn, người đàn ông mà cô liều cả tính mạng để bảo vệ chứ.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play