Sáng hôm sau, Cố Hạ vừa mở mắt ra đã cảm nhận ai đó đứng trước mặt mĩm cười nhìn chằm chằm mình khiến cô giật mình mà ngồi bật dậy.
Sau khi nhìn kĩ lại thì nhận ra người trước mặt không ai khác chính là Tang Dĩ Thâm.
Anh mang thức ăn sáng đến tận phòng khiến cô có chút ngại bởi lẽ bản thân đã làm phiền anh khá nhiều.
- "Thật ngại quá, đã ngủ nhờ lại đây còn bắt anh mang thức ăn đến..."
- "Là tôi tự nguyện làm việc này mà."
Cố Hạ chưa nói dứt câu thì Tang Dĩ Thâm đã cắt ngang lời cô.
Nụ cười anh dưới ánh nắng ban mai khiến cho người ta có chút xiêu lòng.
Cố Hạ cười đáp lại, sau đó hồi tưởng lại người bạn của mình mà lên tiếng:
- "Anh thực sự rất giống với người bạn tên Tang Vũ An của tôi cho nên ngay khi vừa mới gặp, tôi chẳng có cảm giác gì xa lạ cả."
- "Vậy sao?"
Bất ngờ, Tang Dĩ Thâm tiến gần về phía Cố Hạ, mặt anh hướng thẳng về phía cô khiến đôi má thiếu nữ thoáng chốc ửng hồng vì xấu hổ.
Tang Dĩ Thâm khóe môi hé nụ cười, nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- "Có lẽ người bạn ấy đối với cô rất quan trọng."
Ngay lập tức, Cố Hạ vội lên tiếng giải thích:
- "Chúng tôi chỉ là bạn học với nhau mà thôi."
Nhìn biểu hiện không dám nhìn thẳng vào mắt mình của Cố Hạ, ngay lập tức, Tang Dĩ Thâm nắm lấy tay cô sau đó đặt lên gương mặt góc cạnh của mình, làn da anh lúc này có chút âm ấm liền sau đó trầm giọng nói:
- "Có lẽ người bạn ấy cũng có tình cảm với cô thì sao?"
Cố Hạ mặt đỏ bừng liền nhanh chóng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi gương mặt Tang Dĩ Thâm, sau đó giả vờ lảnh sang chuyện khác:
- "Hình như anh khá thân với Thập Đình Phong chắc hẳn anh cũng nghe đến cái tên Cố Hạ Sương."
Nghe những lời này, khóe môi đang mĩm cười của anh bỗng thu lại liền sau đó không vui đáp:
- "Cô thích Đình Phong rồi à?"
- "Không...không phải.
Chỉ là tôi muốn tìm rõ nguyên nhân tại sao tôi lại xuyên không đến đây."
Vừa nói dứt câu, Tang Dĩ Thâm lập tức vòng tay ôm chầm lấy người Cố Hạ khiến cô tròn xoe mắt.
Anh tựa đầu vào vai cô, sau đó nói khẽ:
- "Tôi sẽ không để cô rời khỏi nơi này mà trở về thế giới của mình cho nên tôi sẽ không kể cho cô nghe chuyện liên quan đến Cố Hạ Sương đâu."
- "Không.
Tôi chỉ là tò mò về mối quan hệ giữa Thập Đình Phong và người con gái ấy."
Cô vừa dứt câu thì bóng lưng người trước mặt đã đi về phía cửa, Tang Dĩ Thâm chỉ nói vọng lại:
- "Tôi đã hứa với Đình Phong rằng không nhắc đến chuyện này với bất kì ai cho nên tôi mong rằng cô đừng biến tôi thành người bội tín."
Nói rồi, anh đóng sầm cửa lại trước sự ngơ ngác của Cố Hạ.
Tưởng chừng từ phía Tang Dĩ Thâm có thể khai thác thông tin về người tên Cố Hạ Sương nào ngờ thành ra thế này.
- "À, phải rồi, chẳng phải Tô Mạn Giao đã đề cập đến chuyện này sao? Chắc chắn cô ấy sẽ kể mọi chuyện cho mình nghe."
Về phía Cố Hàn, suốt mấy ngày này, anh cứ quanh quẩn ở trong biệt thự Bạch gia mà suy nghĩ đến việc mình bị xuyên không đến đây.
Anh bất giác rút chiếc bóp da từ sâu bên trong túi áo của mình liền sau đó tò mò mở ra thì phát hiện tấm ảnh.
Người ở bên trong ảnh chính là anh cùng với một cô gái, phía sau tấm ảnh có đề dòng chữ bao gồm tên anh và em gái yêu quý Cố Hạ Sương.
- "Không ngờ ở thế giới này, mình lại có em gái tên là Cố Hạ Sương."
Người con gái này vẻ ngoài hoàn toàn khác xa Cố Hạ.
Lúc này, Cố Hàn cố nhớ lại những gì mà Bạch Thương Nhiễm đã từng nói trước khi gặp lại anh:
- "Cậu quên rồi à, Hạ Sương chính là em gái mà cậu yêu quý nhất.
Xui thay lại mất căn bệnh ung thư, mà em gái của cậu lại có hôn ước với Thập Đình Phong, thống đốc quân có tiếng ở nơi này.
Bản thân cậu chẳng ưa tên đó gì mấy cho nên nghe lời xúi giục của Lãnh Kiêu mà chống lại Thập Đình Phong.
Nào ngờ cậu sa vào tròng của lão ta, Hạ Sương vì lo lắng mà bệnh tình trở nặng, sau đó mất trước khi diễn ra lễ cưới."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.