Trời chập choạng tối, Lập Khang Dụ chăm chỉ ngồi nhóm lửa nướng cá, còn Vân Thường Hi tranh thủ đi dạo một vòng xung quanh tìm mấy cây củi nhỏ đưa thêm cho anh.
- Em có ăn khoai nướng không? Anh có đem theo, nướng cho em một củ nhé!
Anh lục tìm trong balo, lôi ra một túi đầy khoai lang đặt xuống đất. Cô trố mắt nhìn rồi hỏi:
- Anh đem nhiều thế làm gì? Đeo nặng lắm đấy.
Lập Khang Dụ vùi hai, ba củ xuống dưới đống củi đang cháy, vừa cười vừa nói:
- Không nặng. Ở đây không nấu được cơm, sợ em thiếu tinh bột lại đói.
- Sao lúc nào anh cũng sợ em đói thế? Em cũng không ăn nhiều đến mức như vậy.
Anh ngồi xuống một khúc gỗ bản lớn rồi kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
- Để em ngồi lên gỗ đi, ngồi như này chân anh sẽ tê lắm.
- Ngồi gỗ lạnh lắm, còn đau mông nữa. Cứ ngồi ở đây đi, không tê.
Mặt trời bắt đầu lặn dần xuống mặt biển phẳng lặng, chỉ để lại chút ánh tà màu cam lấp lánh. Nhiệt độ cũng theo đó mà giảm theo. Vân Thường Hi bắt đầu cảm thấy lạnh, cô nép sát vào vòng tay ấm áp của anh, tận hưởng mùi thơm của cá nướng và khoai lang sắp chín.
Lập Khang Dụ vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, vùi đầu vào hõm vai mà hít lấy hít để. Vân Thường Hi hơi nhột, đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm vừa được cạo láng mịn của anh.
- Khi nào thì em có kết quả thi?
- Hơn một tháng nữa ạ.
- Ừm. Đi học đại học thêm bốn năm nữa, rồi lại học cao học, em muốn thì học lên cả tiến sĩ. Cái nào cũng tốt.
Cô ngả đầu ra sau dựa vào anh, mân mê bàn tay gần như lớn gấp đôi tay mình.
- Anh không sợ em học nhiều quá, để anh chờ đến tận năm mươi tuổi luôn à?
- Không sợ. Em cứ làm những gì em muốn, đến lúc nào mệt rồi thì quay về cưới anh.
Vân Thường Hi phì cười. Người đàn ông này vẫn luôn cưng chiều cô vô điều kiện như vậy.
- Cá chín rồi, mau ăn thôi.
Mùi cá chín thơm lừng tỏa hương đi khắp nơi. Cô ăn thử một miếng, gật gù khen ngon. Thịt cá suối vừa chắc vừa ngọt làm cho nước bọt trong miệng cô cứ thế tứa ra không ngừng. Lập Khang Dụ tỉ mỉ ngồi lọc hết xương cá, sau đó đưa tới cho cô một bát đầy thịt. Vân Thường Hi thoải mái ngồi tận hưởng, lâu lâu cũng không quên đút cho anh mấy miếng.
Tiếng sóng biển vỗ rì rầm, tiếng củi cháy tanh tách, tiếng côn trùng kêu râm ran, tất cả những âm thanh ấy đã tạo nên một khung cảnh thật yên bình. Lập Khang Dụ và Vân Thường Hi ngồi bên nhau, vừa ăn uống vừa trò chuyện, trong đôi mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của đối phương, hạnh phúc đến lạ kì.
Ăn xong, Vân Thường Hi lại một lần nữa ngồi vào lòng anh, tiếp tục hưởng thụ cảm giác chỉ mình cô có được. Lập Khang Dụ vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô, khẽ thì thầm bên tai:
- Bé con, sau này mỗi năm anh sẽ đưa em đi cắm trại một nơi, có chịu không?
- Chỉ cần là đi với anh thì chỗ nào cũng được.
Trời càng về khuya, bầu trời mỗi lúc một tối như thể đang khoác lên mình một tấm nhung đen. Rời xa ánh đèn thành phố, Vân Thường Hi mới nhìn thấy rõ ánh sao sáng đến mức nào. Cô ngước mắt lên nhìn, trong lòng cảm thấy thật thư thái.
Nhưng từ nãy đến giờ, anh vẫn cứ chăm chú nhìn cô, nhìn rõ từng đường nét thanh tú trên gương mặt. Anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng sờ vào vết bỏng vì tai nạn máy bay trên mu bàn tay. Tuy bây giờ nó đã mờ gần như không còn thấy rõ, nhưng với anh, nó vẫn luôn ở đó, vẫn là thứ mà mỗi khi nhìn thấy lại khiến lòng anh như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Lập Khang Dụ cúi đầu xuống hôn lên vết bỏng. Anh hôn rất lâu, lâu đến độ Vân Thường Hi nhận ra bờ môi của anh đang run rẩy.
- Khang Dụ…
Cô gọi tên anh, một tiếng thật nhẹ.
- Xin lỗi em.
Lập Khang Dụ khàn giọng đáp lại. Cô biết anh vẫn luôn canh cánh chuyện cô bị tai nạn máy bay trong lòng. Anh nghĩ đó là lỗi của anh, mặc dù chưa từng có ai nói vậy. Vân Thường Hi nhiều lần thấy anh nhìn chằm chằm vào vết bỏng, trong đáy mắt tràn ra vẻ đau thương.
- Lập Khang Dụ, nghe em.
Vân Thường Hi xoay ngang người, dùng hai tay ôm lấy mặt anh rồi nói:
- Có những chuyện đã được ông trời sắp đặt sẵn sẽ xảy ra. Bây giờ em không sao nữa rồi, sao anh phải dằn vặt bản thân lâu như thế?
Lập Khang Dụ cụp mắt, lòng trĩu nặng.
- Nếu lúc đó anh không do dự, không hèn nhát, có lẽ chúng ta sẽ được ở bên nhau sớm hơn một chút.
- Không sớm, không muộn, bây giờ mới là thích hợp nhất.
Cô dựa đầu lên vai anh, hai tay vòng ra phía sau, vuốt nhẹ lưng anh an ủi.
- Không sao mà, em không thấy đau nữa.
- Nhưng mà anh đau.
Giọng nói của anh thoáng chốc đã trở nên nghẹn ngào, viền mắt cũng ửng đỏ. Không ít lần anh mơ thấy cảnh tượng Vân Thường Hi chìm xuống đáy biển, vĩnh viễn không thể trở lại. Những lúc như vậy, trái tim anh như bị người ta bóp chẹt, khó chịu đến mức không thở nổi.
- Nhưng nếu máy bay không gặp sự cố, chắc bây giờ em đang ở Hà Lan. Em sẽ ở đó năm, sáu năm nữa mới quay về. Vậy anh có đau lòng không?
Lập Khang Dụ ôm cô mỗi lúc một chặt, cúi sát người thì thầm bên tai cô:
- Chỉ cần em bình an, anh có đau lòng hay không, tiếc nuối hay không cũng không quan trọng nữa.
Vân Thường Hi cọ đầu vào vai anh, xụ mặt nói:
- Anh không thích em thì em có ở Hà Lan hay ở đâu cũng sẽ thấy đau lòng. Lúc trước anh từ chối em nhiều lần như vậy, thật đáng ghét!
- Ừ, anh đáng ghét. Nhưng anh thích em, luôn luôn thích em.
Anh hôn lên mái tóc thơm mềm của cô, từ từ di chuyển xuống trán, sau đó hôn lên chóp mũi, hai má và cằm, cuối cùng dừng lại ở đôi môi căng mọng. Lập Khang Dụ “nhấm nháp” từng chút một, vừa cẩn thận tỉ mẩn, vừa trân trọng yêu mến mà hôn cô. Vân Thường Hi nhắm mắt lại, cảm nhận đầu óc mình đang dần quay cuồng. Lập Khang Dụ dùng tay đỡ gáy cô, không cho cô cơ hội nào để chối từ. Bên tai cô lúc này không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào bên ngoài nữa, chỉ có tiếng tim đập thình thịch mỗi lúc một rõ.
Lập Khang Dụ hôn cô rất lâu, tựa hồ như hôn bù cho những ngày tháng mà anh ngu ngốc bỏ lỡ. Vân Thường Hi bị anh hôn đến mức cả người mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Chưa kịp để cô tỉnh táo lại, Lập Khang Dụ đã lấy từ trong túi quần ra một hộp nhẫn, đưa đến trước mặt cô. Vân Thường Hi nhất thời chưa biết đó là cái gì, ngơ ngác hỏi anh:
- Đây là…
- Nhẫn đôi. Anh mua cho chúng ta.
Lập Khang Dụ mở nắp hộp, bên trong là một cặp nhẫn bạc với họa tiết đơn giản, không cầu kì nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp vốn có của nó.
- Bé con, anh không có mắt thẩm mĩ, chọn nhẫn có thể sẽ không vừa ý em. Nhưng anh hi vọng em sẽ thích nó. Bây giờ anh chưa dư giả để có thể tặng em một chiếc nhẫn lớn, nhưng nếu em kết hôn với anh, anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi.
Vân Thường Hi nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn anh, khóe mắt đã ươn ướt. Lập Khang Dụ chân thành hỏi cô:
- Anh đeo nó cho em nhé?
Cô gật đầu, xòe bàn tay thon dài, xinh đẹp của mình ra trước mặt anh. Lập Khang Dụ lấy chiếc nhẫn dành cho nữ, trịnh trọng đeo nó lên cho cô, dường như đôi mắt anh cũng đã rơm rớm nước.
- Thường Hi, cảm ơn em đã chờ anh lâu như vậy. Sau này em gả cho anh, có được không?
Vân Thường Hi gật đầu, cô cũng lấy nhẫn đeo lại cho anh, sau đó cúi đầu hôn lên bàn tay thô ráp của anh xem như thay cho câu trả lời.
- Khang Dụ, em yêu anh.
- Anh cũng yêu bạn nhỏ của anh nhiều lắm!
Giữa bầu trời đầy sao tỏa sáng, hai con người yêu nhau quấn quýt không rời, ngay cả chiếc bóng cũng như hòa làm một. Đời người không có bao lâu, đừng vì ngại khó khăn mà bỏ lỡ một người yêu mình thật lòng. Vân Thường Hi mất tám năm để theo đuổi Lập Khang Dụ, thì Lập Khang Dụ cũng mất chừng ấy năm để đối diện với tình cảm của chính mình. Cho đến cuối cùng, họ vẫn tìm thấy nhau. Nhưng cuộc đời không nhân từ như phim ảnh, có những người một khi đã bỏ lỡ, cho dù trời nghiêng đất ngã cũng không thể gặp lại.
Trân trọng người trước mặt, trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, trân trọng khi còn có thể yêu và được yêu!
— HOÀN CHÍNH VĂN —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT