Cô chạy đi tìm Mỹ Tuyết Lệ, đúng lúc bà vừa mở cửa phòng ngủ đi ra. Thấy cô tới, bà đưa tay đặt ngay miệng, ý bảo cô im lặng rồi nhỏ giọng nói:
- Ba con vừa ngủ, đừng làm phiền ông ấy.
Vân Thường Hi biết ý, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, quấn lấy mẹ rồi đáp:
- Chiều nay mẹ đi mua sắm với con nhé! Hôm trước P&G ra mắt bộ sưu tập trang sức mới, con đoán chắc mẹ sẽ rất thích.
- Được, chiều nay mẹ dẫn con đi. Nhưng trước đó phải vào phòng tập múa trước đã, rèn luyện thân thể một chút.
Mỹ Tuyết Lệ bình thường rất nuông chiều con gái, nhưng đối với chuyện học hành và tập tành giữ gìn sắc vóc lại cực kì nghiêm khắc. Bà là giáo viên dạy múa nhiều năm, cho nên Vân Thường Hi cũng được truyền cho tình yêu múa, thân thể mềm dẻo, uyển chuyển. Cô xem múa như một môn năng khiếu, lại như một bài tập để rèn luyện sức khỏe. Từ hôm sinh nhật đến giờ cô vẫn chưa tập múa lại lần nào. Biệt thự nhà họ Vân có hẳn phòng tập múa rộng gần nửa sân bóng, chỉ để dành riêng cho hai mẹ con tập luyện với nhau. Vân Chính Toàn yêu con thương vợ nên lâu lâu lại cho tân trang, sửa sang lại một lần, dụng cụ cần thiết đều có đủ. Vậy là Mỹ Tuyết Lệ dắt cô vào phòng tập múa, ôn lại bài cũ, dạy thêm bài mới. Hai tiếng sau, Vân Thường Hi mệt đến lả người, bà mới hài lòng kết thúc buổi học.
Buổi chiều, Vân Thường Hi sửa soạn xong sớm. Lúc cô và mẹ ngồi vào xe đúng lúc nhìn thấy Lập Khang Dụ chạy xe máy rời đi. Cô nhướng người nhìn theo anh, miệng lẩm bẩm:
- Hẹn với ai mà đi sớm vậy không biết?
Mỹ Tuyết Lệ đặt chiếc túi đắt đỏ sang bên cạnh, nhẹ nhàng bảo tài xế phía trước:
- Chúng ta đi thôi tài xế Lưu.
- Vâng thưa bà chủ.
Lập Khang Dụ đến chở Mai Tiểu Phương. Hôm nay vẫn ăn mặc đơn giản như thường ngày, quần vải suông và áo sơ mi xanh, trông toát lên khí chất của con nhà có học thức. Lúc nhìn thấy anh, cô vô thức mỉm cười, làm lộ chiếc răng khểnh bên phải vô cùng duyên dáng. Lập Khang Dụ mở kính của mũ bảo hiểm lên, nói:
- Lên xe đi.
Cô khẽ gật đầu, sau đó đội mũ bảo hiểm vào và ngồi lên xe. Sau khi đã ngồi thoải mái, cô mới bảo anh cho xe chạy. Mai Tiểu Phương cứ thế hợp tình hợp lí mà bám vào sau lưng anh, hai tay đặt hờ trước bụng. Chẳng hiểu là do quá tập trung lái xe hay là vì áo khoác quá dày tạo nên một màn ngăn cánh giữa cả hai, Lập Khang Dụ cảm thấy giống như mình đang chở Tống Bái vậy, không hề ngại ngùng, cũng không hề có chút rung động nào.
Hai người ghé vào khu mua sắm phức hợp lớn nhất thành phố. Nhà của Mai Tiểu Phương không tính là giàu có nhưng nhờ chăm chỉ nên cuộc sống vẫn tương đối dư dả, có thể lo cho con cái ăn no mặc ấm. Lập Khang Dụ và cô đứng trước thang máy đợi đi lên. Đi chung với hai người còn có ba cô gái tầm hai mươi tuổi. Từ lúc vào cửa đến giờ họ cứ nhìn chằm chằm vào Lập Khang Dụ, nhỏ tiếng cảm thán với nhau về cái sắc vóc vượt trội của anh. Có người còn lấy hẳn điện thoại ra chụp nhưng đáng tiếc là chưa kịp tắt flash. Rất nhanh, đôi mắt sắc như cú của anh liếc nhìn về phía đó, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giọng điệu đanh thép:
Quay phim, chụp ảnh người khác khi chưa có sự cho phép cũng có thể quy vào tội xâm phạm quyền riêng tư đấy. Nên xem thời sự nhiều một chút, tránh trường hợp làm ra nhiều hành động ngu xuẩn.
Câu nói của anh làm người kia cứng miệng, cả Mai Tiểu Phương đứng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn anh. Cô gái nhanh chóng xóa hình ảnh rồi bước ra khỏi thang máy, hai vai rụt lại. Người đàn ông đẹp trai này hung dữ quá, tốt nhất không nên động vào.
Mai Tiểu Phương thấy anh hơi căng thẳng bèn tìm cách xoa dịu:
- Thực ra chuyện này không cần phải nặng lời như vậy. Bạn kia cũng xóa ảnh rồi nên anh đừng giận nhé. Chắc là lần đầu...
- Lần đầu không nói thì sẽ có lần hai, lần ba. Mọi người phải sống và làm việc theo khuôn khổ của pháp luật, không có ngoại lệ.
Cô vừa mở miệng định nói tiếp, không ngờ lại bị Lập Khang Dụ chặn ngang. Anh là một con người cứng nhắc, đầu nghĩ thế nào thì nói thế đó, không kể người đối diện là nam hay nữ. Cho nên trong nhận định của mọi người, anh có hơi thiếu tinh tế, nhưng lời nói ra không có gì là sai cả. Trước nay anh cũng chưa từng bức ép người khác cho nên chỉ được xem là không tìm ra được cách diễn đạt nào hay hơn thôi.
Hai người quyết định lên tầng ba. Chỗ này dành riêng cho những thương hiệu thời trang phân khúc tầm trung, giá cả không đến mức khiến người ta há hốc mồm miệng. Mai Tiểu Phương định chọn quà sinh nhật cho một người đồng nghiệp. Cô ghé vào cửa hàng quen, quét mắt nhìn xem có ưng ý món đồ nào không.
Lập Khang Dụ không hay dẫn người nào đi mua sắm, quần áo mặc chỉ mua ngoài chợ, quanh năm chỉ mặc áo thun đen, không thì áo sơ mi tối màu, trong tủ anh không có màu nào khác. Đôi giày bốt cao hơn mắc cá chân đang mang cũng là mua theo lố, đặt cùng lúc với đội vệ sĩ. Tóm lại, anh không có chút khái niệm nào về việc mua sắm hay xu hướng thời trang nào cả, chỉ mặc những bộ đồ anh cảm thấy thoải mái mà thôi.
Mai Tiểu Phương chọn qua chọn lại một hồi thì tìm được hai chiếc váy khá xinh xắn, quay sang nhờ anh đánh giá giúp:
Khang Dụ, anh xem xem hai cái này có được không? Bạn em cao một mét bảy, nặng tầm năm mươi lăm kí. Em không hay chọn đồ giúp người khác, sợ họ mặc không vừa.
Anh liếc mắt nhìn, bộ mặt lạnh nhạt đánh giá một chút rồi trầm giọng nói:
- Rộng.
Mai Tiểu Phương ớ một tiếng, sau đó nhìn xuống chiếc váy mình đang cầm trên tay. Cô nghĩ như vạy là vừa rồi, không ngờ anh bảo là rộng. Thấy vậy, cô nhanh chóng hỏi nhân viên kích cỡ nhỏ hơn rồi nhanh chóng thanh toán.
Không phải là Lập Khang Dụ thần thánh gì, chỉ là người đồng nghiệp của Mai Tiểu Phương có cùng chiều cao với Vân Thường Hi, nhưng lại gầy hơn cô một chút. Ngày thường anh không nhìn quan sát kĩ nhưng lâu ngày cũng quen mắt, đột nhiên nhìn một cái đã phán đoán được ngay. Nếu chiếc váy này đưa cho Vân Thường Hi mặc, chắc chắn sẽ rất vừa vặn. Anh trầm mặc một hồi, sau đó nói với nhân viên gói cho mình chiếc váy khi nãy, cùng họa tiết nhưng khác màu, chọn màu xanh mát mắt một chút. Lập Khang Dụ không biết chọn váy thế nào cho đẹp, bèn tin tưởng gu thẩm mỹ của Mai Tiểu Phương vì anh thấy cũng khá vừa mắt, tặng cho Vân Thường Hi ít nhất cô sẽ không chê cười.
Mai Tiểu Phương thấy anh đưa điện thoại quét mã thanh toán, không giấu được tò mò mà hỏi:
- Anh tặng ai vậy? Mẫu này so với bác gái thì hơi trẻ trung, nếu anh thích em sẽ lựa cho bác cái khác.
Cô chỉ nghĩ đơn giản là anh muốn tặng quà cho mẹ nhưng không biết chọn, định bụng giúp đỡ một chút. Ai ngờ anh thản nhiên đáp lại:
- Tặng quà cho cháu.
Cháu? Mai Tiểu Phương sống đối diện ở nhà anh, mấy đứa cháu mà cô biết chỉ mới học mẫu giáo, đứa lớn nhất chỉ mới lớp năm, anh mua váy này tặng hình như không phù hợp lắm. Mai Tiểu Phương phì cười.
- Anh đừng nói mua cất, đợi cháu gái lớn mới cho mặc đấy nhé!
Lập Khang Dụ nhếch mày nhìn sang, hình như không hiểu lời cô lắm, bình tĩnh đáp lại:
- Lớn rồi. Mười tám tuổi.
Cô ngớ người. Anh còn đứa cháu nào mà cô không biết à? Hay mới từ nước ngoài về? Mai Tiểu Phương định hỏi thêm nhưng thấy Lập Khang Dụ đã cất điện thoại vào túi, nhanh chân đi trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT