Giang Tịch vô cùng kiên định mà cự tuyệt lời mời của Tống Nam Thời, lôi kéo Liễu lão nhân đang nóng lòng muốn thử, đầu cũng không dám ngoảnh lại chạy như bay.
Tống Nam Thời một bên canh chừng đan dược trong nồi sắt, một bên tặc lưỡi lắc đầu.
Nồi sắt này thật ra cũng không phải là một cái nồi bình thường.
Năm sáu năm trước, nàng tìm nguyên liệu để nhờ người khác luyện ra một cái lò luyện đan, cuối cùng luyện xong vẫn còn dư một ít vật liệu. Trở về, nàng liền vén áo thử tay nghề, luyện ra được một cái nồi sắt lớn.
Không nghĩ tới cuối cùng nồi sắt cũng có ngày phát huy công dụng.
Lúc này Tống Nam Thời còn không có ý thức được một việc.
Việc luyện đan có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, dù cho là vật liệu hay cách thức luyện, đều phải chú ý tới.
Dù là thiếu một trong hai cái là vật liệu hay lò luyện, thì đan luyện ra đều sẽ thành loại phế phẩm.
Dùng một cái đan lô phế phẩm luyện ra đan dược, ở trong mắt bất cứ đan sư nào, đều là chuyện kinh thế hãi tục.
Nhưng Tống Nam Thời cái gì cũng không biết, nàng chỉ biết bản thân giải quyết được nguy cơ phá sản ngay trước mắt.
Vì thế, hai cái canh giờ lúc sau, đan dược đầu tiên được luyện từ nồi sắt trong Tu chân giới ra đời.
Tống Nam Thời dùng một cái bình ngọc đem đan dược có ý nghĩa phi phàm này bỏ vào, còn cố ý ở trên thân bình thắt một cái nơ hình con bướm màu đỏ thẫm, thoạt nhìn hết sức vui mắt.
Sau đó mang theo đan dược đi lên đỉnh núi.
Bất Quy Kiếm Tôn không phải là kiểu sư phụ thường hay ân cần quan tâm hỏi han đồ đệ, Tống Nam Thời cũng không học kiếm, không có việc gì sẽ không nhớ tới đi tìm sư phụ, cho nên nàng nhiều năm như vậy mà số lần đến gặp sư phụ có thể đếm được trên đầu ngón tay.......
Điều này dẫn đến việc, kiếm đồng bên cạnh Bất Quy Kiếm Tôn có khả năng cũng không biết sư phụ nhà họ còn có một đồ đệ như nàng.
Tống Nam Thời bị ngăn lại ở ngoài cửa phủ, cùng một tiểu kiếm đồng đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tiểu kiếm đồng vẻ mặt vô cùng minh bạch nói: "Hôm nay Kiếm Tôn không muốn gặp người ngoài, vị tiên tử này thỉnh ngày khác hãy ghé thăm!"
Tống Nam Thời đang muốn giảng đạo lý: "Ta không phải người ngoài, ta chính là người của Lan Trạch Phong."
Tiểu kiếm đồng vẻ mặt không dễ bị lừa, lạnh lùng nói: "Tiên tử, người muốn lẻn vào giống như ngươi một trăm thì cũng có tới 80 người nha!"
Hắn đã quen thuộc với trường hợp như thế này, nói ra cũng đã không ít lần giúp Bất Quy Kiếm tôn xử lý các loại đào hoa tìm tới.
Tống Nam Thời: "Nhưng ta thật sự không phải người ngoài, Bất Quy Kiếm Tôn là sư phụ của ta, ta nghe nói sư phụ đi du ngoạn đã trở về nên cố ý tới đây bái kiến người, ngươi xem, đây là lễ vật mà ta tỉ mỉ chuẩn bị cho sư phụ!"
Tống Nam Khi giơ lên chiếc bình ngọc vô cùng bình thường, bên ngoài chỉ cần 1 linh thạch mua được 8 cái, quơ qua quơ lại trước mặt tiểu kiếm đồng.
Tiểu kiếm đồng vẻ mặt khiếp sợ, nhìn hết nhìn bình ngọc lại nhìn nàng, không biết là khiếp sợ có người dùng thứ này làm lễ vật cho Bất Quy Kiếm tôn, hay là sợ người này gan lớn, dám tự nhận là đệ tử của kiếm tôn để trà trộn vào.
Thật lâu sau, tiểu kiếm đồng vẻ mặt phức tạp nói: "Ta thừa nhận ngươi có chút thông minh, người giả dạng làm đệ tử của Kiếm Tôn để trà trộn vào, ngươi chính là người đầu tiên."
Tống Nam Thời: "...... Ta không thể là đồ đệ của kiếm tôn sao?"
Tiểu kiếm đồng không ngần ngại ném ra một câu chí mạng: "Ngươi còn không phải là kiếm tu nha!"
Tống Nam Thời: "......"
Đại khái thì nàng đã hiểu.
Nàng còn cho rằng tiểu kiếm đồng muốn gây chuyện, ai biết hắn mới thật là tuệ nhãn tinh tường.
Tự xưng đồ đệ của Kiếm Tôn lại không học kiếm, ai tin được chứ!
Đến chính nàng nghe lời này còn không tin.
Tiểu kiếm đồng nhẹ nhàng mà thêm một dao: "Ngươi có cách nào để chứng minh, ngươi là đồ đệ của Kiếm Tôn!?"
Tống Nam Thời: "......"
Hỏi hay lắm, ta làm sao mà biết chứng minh Kiếm Tôn là sư phụ của ta.
Tống Nam Thời nhìn tiểu kiếm đồng, trầm mặc.
Tiểu kiếm đồng cũng trầm mặc.
Lúc này tiểu kiếm đồng đã duỗi tay vuốt kiếm bên hông, bày ra bộ dáng lúc nào cũng vì vì Kiếm Tôn mà tận trung.
Thời điểm Tống Nam Thời cảm thấy nàng sắp không xong rồi, thì ở phía sau hai người truyền tới một thanh âm do dự."Tam sư muội?"
Hai người đồng thời quay đầu.
Một nữ tu đứng ở phía sau bọn họ, một thân hồng y, diễm lệ động lòng người.
Tiểu kiếm đồng kinh hỉ: "Chư Tụ sư tỷ!"
Hồng y nữ tu khẽ gật đầu, dáng vẻ ổn trọng, ánh mắt nhìn về phía Tống Nam Thời không giấu được vẻ tò mò.
Tống Nam Khi trong lòng khẽ thở dài, trên mặt lại không có gì khác thường nhìn nàng gật đầu, nói: "Nhị sư tỷ."
Chư Tụ bật cười, lông mày thoáng linh động, hoàn toàn phá vỡ vẻ ổn trọng vừa rồi.
Nàng mặt mày hớn hở nói: "Ta vừa vừa rồi ở xa nhìn liền đã đoán là ngươi, đến gần ngược lại thiếu chút nữa lại nhận không ra, thật không nghĩ tới......"
Nói đến một nửa, nàng đột nhiên dừng lại, có lẽ là cảm nhận được bản thân có chút thất thố, lại rụt rè nói: "Từ biệt hai năm, sư muội thay đổi rất nhiều nha."
Tống Nam Thời: "......" Được rồi, ta thấy rồi đó, không cần đóng kịch đâu.
Thiếu nữ này là sư tỷ của Tống Nam Thời, nữ chính bị coi là thế thân, sau đó trọng sinh trong quyển tiểu thuyết truy thê.(Hiện tại nàng vẫn chưa trọng sinh)
Mà nam chính trong cuốn tiểu thuyết truy thê kia lại chính là sư phụ của Tống Nam Thời.
Sư đồ luyến, vô cùng kích thích a.
Trong tất cả đồng môn, Tống Nam Thời quen biết nhất là Nhị sư tỷ.Những đồng môn khác, số lần gặp mặt có thể chỉ tới 17-18 lần, nhưng nàng cùng Nhị sư tỷ gặp nhau chính là đã được 27-28 lần rồi.
Trong nguyên tác, cái này sư tỷ bởi vì lớn lên ngoại hình giống với bạch nguyệt quang trong lòng của sư phụ nên được người thu nhận làm đệ tử.
Chính bản thân nàng cũng không biết, chỉ là ghi nhớ ơn nuôi dưỡng của sư phụ, sư phụ sai đâu đánh đó, trên danh nghĩa là đệ tử, nhưng lúc nào cũng phụng dưỡng bên cạnh sư phụ, nói là tôi tớ thì cũng không nói quá.
Ai da, nàng còn có vị hôn phu khác vì không có được bạch nguyệt quang, liều quay đầu tìm nàng cầu thân.
Tóm lại, những người bên cạnh cô nương này, chỉ toàn là tra nam.
Tống Nam Thời chưa bao giờ tính quẻ cho Chư Tụ, nhưng nàng cảm thấy nhị sư tỷ đời này khẳng định phạm vào mệnh đào hoa.
May mắn trong thế giới này không có kiểu lấy linh căn hay móc linh đan để tu luyện, nếu không Tống Nam Thời sẽ kiến nghị nhị sư tỷ đăng xuất tới truyện khác.
Trong nguyên tác, sau khi bạch nguyệt quang trở về, Chư Tụ mất đi tất cả.
Sau khi trọng sinh bừng tỉnh đại ngộ, từ đây liền diễn ra cảnh tượng truy thê cẩu huyết.
Tống Nam Khi lại nhìn thoáng qua Chư Tụ.
Nàng nghe kiếm đồng nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn đảo qua lại nhanh như chớp, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngoại giới đều nói đồ đệ thứ hai của Bất Quy Kiếm Tôn đoan trang thủ lễ, lão luyện thành thục.
Nhưng Tống Nam Thời trải qua 27-28 lần gặp gỡ kia, chỉ có thể nói, chậc, nàng diễn kịch rất giỏi.
Nàng vì sao phải giả vờ thành bộ dáng đoan trang ổn trọng?Đại khái là bởi vì bộ dáng bạch nguyệt quang trong lòng sư phụ chính là như vậy.
Chư Tụ không biết sự tồn tại của bạch nguyệt quang.
Nhưng nàng nhạy bén nhận thấy được, dù là sư tôn hay vị hôn phu của nàng, đều thích nàng như thế.
Lúc này, Chư Tụ đã chứng minh thân phận của Tống Nam Thời, trước khi đi, vị tiểu kiếm đồng sắc mặt khó tin liếc nhìn nàng, tựa hồ không thể tin được Bất Quy Kiếm Tông bọn họ còn có đồ đệ như nàng.
Tống Nam Thời: "......" Thật xin lỗi vì Bất Quy Kiếm Tôn có một đồ đệ như ta.
Chư Tụ chờ kiếm đồng đi rồi liền áy náy nói: "Xin lỗi sư muội, tiểu kiếm đồng này là người sư phụ mới thu nhận, còn chưa nắm rõ tình huống ở Lan Trạch Phong."
Tống Nam Thời: "Không có việc gì."
Sau đó liền không nói gì, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Chư Tụ không khỏi đau đầu.
Sư muội này từ nhỏ đã như vậy, rõ ràng cô độc một mình, nhưng người khác đối tốt với nàng thì nàng không biểu lộ quá nhiều cảm động, người khác khi dễ nàng cũng không thấy nàng tức giận, chỉ sống ở thế giới của chính mình, giống như mọi thứ xung quanh không liên liên quan tới nàng
Có lẽ cũng chính vì lý do này, quan hệ của nàng cùng với mọi người đều rất mờ nhạt.
Chu Tự chỉ có thể nói: "Sư muội là tới tìm sư phụ sao? Ta dẫn muội đi vào."
Tống Nam Thời: "Đa tạ sư tỷ."
Sau đó liền không nói gì.
Tống Nam Thời liếc mắt nhìn Chư Tụ một cái, trong lòng đại khái cũng hiểu Chư Tụ đang nghĩ gì.
Kỳ thật nàng đối với vị sư tỷ này có ấn tượng không tệ.
Chư Tụ là người có trách nhiệm "sư trưởng" nhất trong toàn bộ tông môn, Tống Nam Thời được nàng chiếu cố còn nhiều hơn cả sư phụ.
Nếu là ở đời trước, nàng khả năng liền cùng Chư Tụ kết giao bằng hữu.
Đáng tiếc, nàng chỉ là một nhân vật pháo hôi, xuất hiện để cho cuộc sống của nhân vật chính có chút xáo trộn, đời này có thể sống thọ, an an ổn ổn hưởng tuổi già hay không còn là dấu chấm hỏi lớn.
Suy nghĩ ở trong lòng, đi được một lát, nàng lại đột nhiên nói: "Nhị sư tỷ, ngươi có quen biết Lạc sư đệ ở Tam Cửu Phong không?"
Ngữ khí của nàng giống như là có tin đồn muốn kể, Chư Tụ nháy mắt ánh mắt sáng lên, cũng bất chấp cái gì cẩn trọng đoan trang, vội vàng gật đầu: "Biết biết, hắn khi còn nhỏ còn từng được ta chỉ dạy qua nha."
Tống Nam Thời đem chuyện kể với Chư Tụ: " Tháng trước hắn bỏ trốn cùng với một cô nương Yêu tộc, sư phụ của hắn tức giận tới mức ở cửa Vô Lượng Tông mắng hắn ba ngày ba đêm."
Chư Tụ hít hà một hơi, trong giọng nói đè nén sự hưng phấn: "Còn có loại sự tình này!!?"
Vừa dứt lời, Chư Tụ ý thức được giọng điệu mình không đúng, hạ giọng xuống nói: "Còn có loại sự tình này!"
Tống Nam Thời trong lòng muốn cười, trên mặt lại nghiêm trang nói: "Đúng vậy, nghe nói sư phụ hắn tức giận tới mức nằm liệt giường, này cũng là quá đáng quá rồi đi?"
Câu dò hỏi này phảng phất là như mở ra một cái chốt, Chư Tụ tức khắc thao thao bất tuyệt nói: "Đó là tự nhiên, đem sư tôn nhà mình tức đến như vậy, vị Lạc sư đệ này......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play