Đêm giao thừa vừa đi qua, một trận bão tuyết đã biến Cô Tô thành hàng ngàn cột ngọc đọng nhũ thạch, hàng vạn cây tùng phủ mây trắng, nhị công tử Lam gia hạ sinh trong một ngày tuyết lớn dai dẳng kéo dài, lá bay phấp phới. Lam Tử Hành được các sư huynh đưa xuống núi đi chơi, bị trận tuyết lớn đột ngột làm đảo lộn hành trình, bỏ lỡ sự ra đời của đệ đệ.
Mặc dù là Tết, hiếm khi có được ngày nghỉ, nếu là người bình thường, tất nhiên là phải náo nhiệt vui vẻ một phen, đáng tiếc Lam gia bình thường cổ hủ nghiêm túc đã quen, năm hết Tết đến cũng không náo nhiệt nổi. Người lớn còn đỡ một chút, các tiểu bối tất nhiên là ngồi không yên, tông chủ Lam Hi Thần hiện giờ so với các tông chủ đời trước cũng hoà nhã sáng suốt hơn nhiều, nghĩ cũng không tiện để cho những đứa nhỏ này quanh năm phải khép nép, nên cho tất cả đi xuống thị trấn dưới chân núi xem náo nhiệt.
Lam Tử Hành tuy rằng còn nhỏ, nhưng tuổi này chính là lúc cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Tiểu sư đệ ngoan ngoãn đáng yêu bị mấy sư huynh tính tình hoạt bát chọc cho cả gương mặt đều háo hức, nhìn mấy sư huynh với đôi mắt to tràn đầy khao khát, làm cho mấy đứa lớn kia càng không đành lòng bỏ lại cậu bé, ôm Lam Tử Hành đến Tĩnh Thất bẩm báo với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, rồi dẫn nó đi xuống núi.
Tiểu bằng hữu rất ít khi rời khỏi song thân một mình theo các sư huynh đi ra ngoài như vậy, trước khi đi còn chạy tới lôi kéo tay Ngụy Vô Tiện hỏi: "Cha và phụ thân không đi sao?"
Ngụy Vô Tiện có chút gắng sức cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói: "Cha hơi không thoải mái, lần này sẽ không đi cùng a Ngôn, a Ngôn đi chơi với các sư huynh, không được quậy phá tức giận. "
Lam Tử Hành ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nhìn Lam Vong Cơ đứng bên cạnh, Lam Vong Cơ cầm chiếc áo khoác lông cáo Tú phòng mới đưa tới mấy hôm trước mặc vào cho cậu bé, thắt chặt dây trên cổ áo, thấp giọng nói, "Không khóc?"
Lam Tử Hành liền lắc đầu, "A Ngôn không khóc."
Lam Vong Cơ cười nhẹ một cái, đưa Lam Tử Hành đến trước mặt mấy đệ tử. Đệ tử dẫn đầu ôm Lam Tử Hành lên, nhìn thấy sắp đi rồi, tiểu bằng hữu lại vội vàng xoay người nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Tạm biệt cha."
Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ muốn đi nhưng không nỡ đi của nó, đứng dậy cười nói: "Cha đưa ngươi ra ngoài." Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không để Ngụy Vô Tiện đi một mình, cùng Ngụy Vô Tiện đưa Lam Tử Hành đến sơn môn, lại nhìn mấy đệ tử ẵm Lam Tử Hành xuống chân núi, cho đến khi bóng lưng của bọn chúng biến mất trong màn sương trắng mênh mông, mới xoay người trở về.
Trở lại Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ cho thêm chút than vào lò sưởi, quay đầu lại thấy Ngụy Vô Tiện nằm tựa vào giường, trong tay cầm một quyển sách, lại hoàn toàn không có ý muốn mở ra, vẻ mặt có chút ngây ngốc, cho đến khi Lam Vong Cơ đi qua rút quyển sách trong tay hắn, mới lập tức phục hồi tinh thần lại.
Cho rằng Ngụy Vô Tiện cảm thấy mất mát vì không thể nào xuống núi, Lam Vong Cơ liền nói: "Nếu muốn đi, vài ngày nữa ta đi với ngươi."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười với y một cái, nhưng mi mắt không cong lên dán sát vào người cười nói với y như những năm trước, chỉ cúi đầu hít sâu một hơi, lắc đầu, kéo tay Lam Vong Cơ, nói: "A Ngôn đã lớn như vậy, Nhị ca ca vẫn còn coi ta là tiểu bằng hữu, mỗi ngày đều phải chơi đùa sao, lúc trước thúc phụ mắng ta có từng nói, người lớn phải có ra dáng người lớn, không thể thời thời khắc khắc cứ giống như tiểu bằng hữu."
Lam Vong Cơ nhìn xuống thu lại ánh sáng trong mắt, không truy cứu Lam Khải Nhân rốt cuộc có dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện hay không, chỉ nắm tay hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Tại sao không được?"
Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện Lam Vong Cơ, nghe vậy ngẩn người, nụ cười trên mặt nhất thời càng sâu hơn vài phần, nói: "Năng lực nói lời âu yếm dỗ dành người khác vui vẻ của Hàm Quang Quân thật sự luyện tập ngày càng giỏi, người da mặt dày như ta nhịn không được còn phải mặt đỏ tim đập. "
"Không phải là lời âu yếm." Lam Vong Cơ nắm tay hắn siết chặt, thấy Ngụy Vô Tiện dừng lại nhìn y, lại nói: "Là lời thật lòng, không phải để dỗ dành người ta vui vẻ."
Bất ngờ không kịp phòng ngừa nghe được một câu như vậy, hô hấp của Ngụy Vô Tiện hụt đi một nhịp, gương mặt rốt cục nhịn không được đỏ lên, gác đầu lên vai Lam Vong Cơ, khẽ cười ra tiếng, thở dài nói: "Lam Trạm, từ khi nào ngươi trở nên lợi hại như vậy, ngươi cứ như thế, ta cũng không biết phải thích ngươi bao nhiêu cho đủ."
Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve lưng hắn, cười nhẹ một cái, trả lời: "Như vậy là tốt rồi." Vừa dứt lời, trong mắt đột nhiên lộ ra một chút kinh ngạc, là môi Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên tiến lại gần, dán lên môi y một cái, như gần như xa cọ qua vài cái, rồi dùng răng cắn cắn, dừng một chút, lại còn chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm liếm, sau đó giữ nguyên tư thế như vậy, cười nói: "Nhị ca ca, quá nhiều rồi, ngươi mà nói tiếp, thì ta sẽ tan chảy, sẽ nhịn không được muốn dâng tặng chính mình cho ngươi, để cho ngươi cởi hết từng lớp áo trong ngoài, nhịn không được muốn ngươi hôn ta thật nhiều, chạm vào ta, nhịn không được muốn mở chân ra, để cho ngươi tiến vào yêu thương ta thật nhiều ——! "
Nghe hắn nói càng lúc càng thái quá, mấy thứ lung tung gì cũng dám thốt ra, Lam Vong Cơ rốt cục không thể nhịn được phải chặn cái miệng lải nhải kia lại. Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên gần trong gang tấc của Lam Vong Cơ, ý cười trong mắt, lại lộ ra một chút vẻ vô tội, hôn vài cái đã quay đầu đi né tránh Lam Vong Cơ, vừa né vừa cười, "Ái chà được rồi không quậy nữa không quậy nữa, ban ngày ban mặt, Lam Nhị công tử thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ."
Lam Vong Cơ ôm eo hắn phòng ngừa hắn ngã từ trên giường xuống, cũng không cãi lại rốt cuộc là ai tiến lại gần y vừa cọ vừa liếm, còn nói ra một đống những lời không biết xấu hổ trêu chọc cho cả người bốc hoả, ánh mắt buồn bực nhìn cái bụng tròn vo của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng hít sâu vài hơi đè cơn xúc động kia xuống.
Mấy hôm nay tinh thần Ngụy Vô Tiện không tốt lắm, trên người cũng không được thoải mái, nói đùa ầm ĩ với Lam Vong Cơ một hồi, đã bắt đầu có chút buồn ngủ, kêu Lam Trạm một tiếng đến giờ cơm gọi hắn, rồi tự mình vùi đầu ngủ thiếp đi.
Hôm nay từ lúc thức dậy toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đã có một chút sương mù mờ mịt, qua giờ tị cũng không thấy tan đi, sắp tới giờ ngọ, lại từ từ đổ tuyết, đến khi Lam Vong Cơ lấy cơm trở về, tuyết đã rơi rất nhiều, cây cối trong vườn đã tích tụ một tầng tuyết trắng tinh, trông khá đẹp.
Lam Vong Cơ đặt cặp lồng thức ăn xuống, rồi xoay người đi vào phòng ngủ, kéo màn giường ra, thì thấy Ngụy Vô Tiện đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, lông mày càng nhíu chặt, người lại chưa tỉnh giấc, thứ đầu tiên y nghĩ đến là Ngụy Vô Tiện gặp ác mộng, vội vàng gọi tên hắn, gọi vài tiếng, mới thấy Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, vừa mở mắt liền hít mạnh một hơi, gọi một tiếng "Lam Trạm".
Lam Vong Cơ vừa trả lời hắn vừa rút khăn lau mồ hôi cho hắn, còn chưa kịp nói gì thêm, thì thấy Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, tiếp theo cả người đều cuộn tròn lại.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ hoảng sợ, vội vàng đưa tay xuống dưới chăn muốn sờ bụng hắn, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện kéo tay trước một bước, dùng sức nắm rất chặt, vừa hít vào vừa đứt quãng nói: "Lam Trạm... nó... nó sợ là sắp ra rồi."
Ngụy Vô Tiện lần này dưỡng rất tốt, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, Lam Vong Cơ cũng suốt ngày ở bên cạnh, y sư thăm mạch đều nói mọi việc rất tốt, lại không nghĩ tới lần này bộc phát vừa dữ dội vừa gấp gáp, đau đến mức gần như không thở nổi. Khi y sư nhận được tin tức chạy đến, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đau đến mức nhịn không nổi sắp lăn lộn, đều bị doạ sợ nhảy dựng.
Tiểu Lam nhị công tử là một người nóng vội, không giống như ca ca của nó năm đó từ tốn ở trong bụng cha hơn một tháng, lúc sinh cũng không nhanh không chậm làm cho cha nó khó chịu cả ngày. Lần này mới tròn tám tháng chưa được mấy ngày, đã khẩn cấp muốn đi ra, quá mức nóng nảy, thiếu chút nữa làm cho cha nó còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong đau đến ngất đi, không đến hai canh giờ, đã rơi vào trong tay của lão y sư khóc oa oa thật lớn.
Dòng chính Lam gia từ trước đến nay hiếm hoi con nối dõi, thêm tin vui như vậy, đương nhiên là thập phần đáng chúc mừng, lại bởi vì là năm mới, nên càng thêm vui mừng. Khắp tiên phủ Lam gia đều lộ ra bầu không khí vui vẻ, duy chỉ có tiểu công tử vừa mới lên năm tuổi, khổ sở đến không thể kiềm nén, khóc thành một đứa nhỏ sướt mướt trong cảnh băng tuyết.
Sinh nhanh không có nghĩa là có thể bớt chịu tội, ngược lại là bởi vì sinh quá nhanh, suýt nữa dẫn đến băng huyết. Sau khi đứa nhỏ sinh ra, y sư quan sát hồi lâu mới hơi yên tâm một chút, nhưng cũng không dám rời đi quá xa, chỉ đi sang sương phòng nghỉ ngơi.
Tĩnh Thất mãi mới khôi phục lại sự yên tĩnh, Ngụy Vô Tiện vừa ngủ không bao lâu, ngoài phòng lại ầm ĩ lên. Bị tiếng khóc phóng đại ở bên ngoài phòng làm cho tỉnh giấc, Ngụy Vô Tiện mờ mịt chớp chớp mắt nhìn đỉnh màn giường, qua một hồi lâu mới phản ứng lại người khóc là ai. Nhưng tiếng khóc kia cũng không kéo dài quá lâu, ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng ai đó nói mấy câu, nghe không rõ cụ thể là nói cái gì, chỉ là tiếng khóc của Lam Tử Hành lập tức nhỏ đi, tiếp theo, thấy Lam Vong Cơ đi vào.
Lam Vong Cơ vốn lo lắng Ngụy Vô Tiện sẽ bị đánh thức, mới định đi vào xem một chút, thấy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.
Đầu óc Ngụy Vô Tiện còn có chút mơ màng, thấy Lam Vong Cơ đi vào, lại nhắm mắt lại, cho đến khi mắt đỡ xốn xang một chút, mới mở mắt ra hỏi: "Lam Trạm, tiểu Hành nhi bị sao vậy?"
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra bên ngoài, trong mắt Lam Vong Cơ chợt lóe lên sự tức giận, lúc mở miệng, ngữ khí cũng có chút cứng rắn, "Không có gì."
"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện bị bộ dáng tức giận hiếm thấy của y làm cho ngạc nhiên một chút, đang định hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một hình ảnh, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, tiếp theo bỗng nhiên hiểu ra, cười khẽ kéo tay Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, a Ngôn còn nhỏ mà."
"Ừm." Lam Vong Cơ đáp một tiếng, không nói gì thêm.
Ngụy Vô Tiện liền nắm tay y, lại nói, "Nói tới mới nói, dù sao cũng là ta không suy nghĩ chu toàn, quên nói với nó."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Ta đã từng nói rõ với nó rồi."
Ngụy Vô Tiện khẽ cười một chút, không tiếp tục, chỉ nói: "Lam Trạm, sau này bọn chúng nhất định sẽ rất tốt, giống như ngươi và đại ca vậy. "
Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, thần sắc căng thẳng lập tức thả lỏng ra, trong mắt lộ ra chút ý cười, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói "Sẽ".
Ngụy Vô Tiện nhìn ra ngoài phòng một cái, bèn nói: "Lam Trạm, để a Ngôn đi vào đi, ta muốn nói chuyện với nó."
Lam Vong Cơ do dự trong chớp mắt, rồi vẫn buông tay Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài, lát sau, thấy Lam Tử Hành vừa dụi mắt, vừa theo sau Lam Vong Cơ đi vào.
Ngụy Vô Tiện vẫy tay bảo nó tới, kéo bàn tay nhỏ bé của nó, chạm vào đôi mắt đỏ bừng vì khóc của nó, nói: "Tiểu a Ngôn của ta khổ sở như vậy ha."
Lam Tử Hành hít hít mũi, nghẹn ngào hỏi: "Cha, đệ đệ thật sự không thể biến thành muội muội sao?"
Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười một cái, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi a Ngôn, cha vốn đã nói là sẽ sinh cho a Ngôn một muội muội." Nói xong, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Hành, hỏi: "A Ngôn thật sự không thích đệ đệ một chút nào sao?"
Lam Tử Hành giơ tay dụi dụi mắt, mang theo giọng mũi nồng đậm trả lời: "Không phải", nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, cúi đầu thút thít vài tiếng, lại đột nhiên oà khóc lên, cực kỳ khổ sở nói: "A Lăng ca ca nói đệ đệ không đẹp."
Bỗng nhiên nghe được tên Kim Lăng, trong mắt Ngụy Vô Tiện lộ ra một chút kinh ngạc, nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy Lam Vong Cơ gật đầu, chỉ nói là Kim Tử Hiên mang theo Kim Lăng tới, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, không rối rắm đề tài này nữa, lại quay đầu sang nhìn Lam Tử Hành, hỏi: "A Ngôn bởi vì a Lăng ca ca nói đệ đệ không đẹp, nên mới khóc sao?"
Lam Tử Hành vẻ mặt ủy khuất gật đầu, "A Lăng ca ca nói đệ đệ là con chuột nhỏ, không đẹp như muội muội."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, nhất thời cười ra tiếng, nhớ năm đó hắn còn gọi Lam Tử Hành là chuột nhỏ rất lâu, hiện giờ cách gọi này lại rơi xuống trên đầu đứa con nhỏ, yêu thương nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Hành, dỗ dành nói: "Lúc a Ngôn mới sinh ra bộ dạng cũng giống chuột nhỏ, không sao, qua vài ngày nữa, đệ đệ sẽ trở nên đáng yêu như a Ngôn. "
"Thật sao?"
"Ừm, thật sự, cha cam đoan."
***
Vài năm sau.
Giang Trừng ngồi trong lương đình, nhìn Ngụy Vô Tiện từ cách đó không xa đi tới, vẻ mặt ghét bỏ phẫn uất bất mãn, ôm một đứa, dắt một đứa, chỉ thiếu trong bụng lại cất thêm một đứa nữa, Giang Trừng trợn trắng mắt, nặng nề "hừ" một tiếng, nhịn tới nhịn lui vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Ngươi thật sự có bản lĩnh, nhìn cuộc sống này của ngươi trôi qua, ôm một đứa, dắt một đứa, sao không mang thai một đứa nữa luôn đi?"
Ngụy Vô Tiện mang theo hai đứa nhỏ từ xa đi tới, cũng không biết có nghe toàn bộ lời nói của y không, chỉ là Giang Trừng bên này vừa dứt lời, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt ngạc nhiên, theo bản năng sờ bụng, trả lời" Làm sao ngươi biết?!"
"!!!!!" Giang Trừng nhất thời trợn trừng hai mắt, không tự chủ được nhìn về phía bụng hắn. Ngụy Vô Tiện vừa rồi đứng, thân hình bị áo choàng thật dày che chắn, nên không nhìn ra được, bây giờ ngồi xuống, áo choàng mở rộng sang hai bên, liền có thể nhìn thấy độ cong nhô lên trước người hắn, dáng vẻ có thai không thể rõ ràng hơn.
Ngày xưa tuyên bố sẽ cùng nhau giúp đỡ thiên hạ, chớp mắt "sa đọa" thành bộ dáng này, xem ra còn rất cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó, Giang Trừng nhất thời bi thương từ trong chuyện này, lại giận dữ không chịu nổi, thần sắc trên mặt thay đổi vài phen, cuối cùng "Hừ" một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Y tức giận đi vài bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Ngụy Vô Tiện, "Giang Trừng, giờ này, ngươi đi đâu vậy?"
"Ngươi quản sao!!" Giang Trừng cũng không quay đầu lại vừa đi vừa la.
"Vừa rồi ta đến đây, nhìn thấy Ngu phu nhân, bà ấy đang tìm ngươi đó." Giọng nói tươi cười của Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm từ phía sau truyền tới, Giang Trừng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?!!"
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trong đình, trong mắt đầy ý cười không giấu được: "Ta nói, Ngu phu nhân đang đi tới chỗ này."
Giang Trừng phản ứng một chút, nghĩ đến nguyên nhân khiến y chạy đến một nơi hẻo lánh như vậy, nhất thời kinh hãi tại chỗ, sầu não nhìn chung quanh, đột nhiên thấy hai đứa nhỏ bên cạnh Ngụy Vô Tiện đang chạy về phía y, đứa bé hơn hơi tụt lại phía sau, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vài bước, nhìn Lam Tử Hành đã đến bên cạnh Giang Trừng lại quay về kéo nó, cái miệng nhỏ nhắn bập bẹ, vươn tay nói với Giang Trừng: "Cữu cữu, bế bế."
Giang Trừng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, đột nhiên nảy ra sáng kiến, bỏ lại một câu: "Ta mượn dùng đứa nhỏ một chút", rồi mỗi tay ôm một đứa mang theo hai đứa nhỏ nhanh chóng biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT