Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ còn nằm bên cạnh, hơi kinh ngạc, nhìn thấy canh giờ coi như vẫn sớm, gọi hai tiếng không thấy người trả lời, liền nghĩ buổi vấn linh hôm qua quá mệt mỏi, nên không quấy rầy y nữa, tự mình thật cẩn thận đứng dậy xuống giường.
Thấy đã đến giờ rồi, Lam Vong Cơ vẫn chưa thức dậy, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy kỳ quái. Lam Vong Cơ là người tự giữ kỷ luật đứng đầu như vậy, chắc chắn sẽ không ngủ đến giờ này còn chưa dậy, ngay cả trước kia có mấy lần nhiễm phong hàn, cũng không thấy y nằm trên giường như thế này. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đi đến bên giường gọi thêm vài tiếng "Lam Trạm", người trên giường vẫn không hề phản ứng một chút nào. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức lạnh đi, Lam Vong Cơ luôn luôn ngủ rất nông, thỉnh thoảng ngủ say một chút, cũng không thể đến mức kêu không tỉnh như thế này. Ngụy Vô Tiện thầm kết luận là đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đưa tay thăm dò trán y một chút, không thấy nóng lên, nhiệt độ cơ thể bình thường. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn mặt Lam Vong Cơ một lát, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những người và sự việc mà mấy ngày gần đây Lam Vong Cơ tiếp xúc, chợt nghĩ đến chuyện vấn linh hôm qua, trái tim nhất thời treo cao lên.
Ngụy Vô Linh vẫn chưa hoàn toàn hoảng hốt, biết một mình mình cũng không nghĩ ra được cái gì, mấu chốt vẫn là phải mời y sư tới xem một chút, liền vội vội vàng vàng gõ vang vân bản trong Tĩnh Thất (Nhà quan ngày xưa dùng để triệu tập mọi người hoặc đại gia tộc giàu có có việc thông báo với trong nhà, có tác dụng tạo âm thanh – chú thích của tác giả). Hắn đứng dưới mái hiên chờ một hồi, lại cảm thấy để hắn chờ như vậy thật sự giày vò, liền đi về phía Hạnh Lâm Đường, không ngờ mới đi được nửa đường, đã thấy Lam Hi Thần cùng y sư đang chạy tới Tĩnh Thất.
Đi trước cùng với Lam Hi Thần trong đoàn người, chính là Lam lão y sư từ sau khi Ngụy Vô Tiện được chẩn đoán có thai, vẫn phụ trách chăm sóc mạch tượng của Ngụy Vô Tiện, phía sau còn có vài đệ tử của lão y sư đó, lão y sư vốn đang thấp giọng nói chuyện với Lam Hi Thần, vừa giương mắt nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Ngụy Vô Tiện, lập tức nhíu mày, trên gương mặt xưa nay luôn hiền từ lộ ra một chút bất mãn, còn không đợi Ngụy Vô Tiện mở miệng, đã lên tiếng trước: "Bình tâm, tĩnh khí, ngưng thần. "
Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện mình trong lúc bất tri bất giác càng đi càng nhanh, bước chân rối loạn, vì thế vội vàng dừng bước, hít sâu vài hơi, để cho thân thể mình từ từ thả lỏng lại, một lát sau, mới hướng về phía đối diện gọi một tiếng "Đại ca", hướng về phía lão y sư kêu một tiếng "Tiền bối".
Lam Hi Thần hơi gật đầu với hắn coi như đáp lại, sợ Ngụy Vô Tiện sốt ruột, lập tức nói tiếp, "Vô Tiện không cần khẩn trương, chúng ta đã biết được sự tình đại khái, nên đi qua xem Vong Cơ đây." Ngụy Vô Tiện lúc này mới thoáng yên lòng, đi theo mấy người trở về Tĩnh Thất.
Trên đường trở về Tĩnh Thất Lam Hi Thần giải thích một phen, Ngụy Vô Tiện mới biết hóa ra chuyện này không phải chỉ xảy ra với một mình Lam Vong Cơ. Hôm qua vấn linh ở Minh Thất, đối tượng là một con huyễn yêu giỏi tác động đến lòng người. Vốn con huyễn yêu kia đã bị áp chế, kết quả trong quá trình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến con huyễn yêu kia đột nhiên bộc phát, suýt chút nữa đã đánh người bị thương. Lúc ấy Lam Vong Cơ cùng bảy đệ tử ở gần nhất, phỏng chừng là khi đó đã bị ảnh hưởng, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, sau khi trở về tinh thần thả lỏng, mới phát tác. Nhưng tà vật kia tuy rằng đã bị tước bỏ hơn phân nửa yêu lực, nhưng dù sao đạo hạnh không thấp, cho nên trước mắt mấy người mê man sẽ xuất hiện triệu chứng gì, y sư cũng không dám xác định.
Lão y sư trong phòng ngủ vừa thăm khám mạch tượng vừa thấp giọng trao đổi với Lam Hi Thần, dường như là đang so sánh dao động của mạch tượng và linh lực của mấy người đó, vài đệ tử theo cùng hoặc cúi đầu lắng nghe, hoặc cúi đầu ghi chép. Chuyện liên quan đến Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vốn cũng đang lắng nghe kỹ, nhưng hôm nay hắn tâm hoảng ý loạn, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của tiểu Lam công tử trong bụng hay không, mà hắn xưa nay gặp chuyện luôn bình tĩnh nhưng bây giờ làm thế nào cũng không bình tĩnh lại. Hắn dự cảm Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng lại cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, liền hoàn toàn quên mất chuyện lắng nghe mấy người bên cạnh đang thảo luận cái gì.
Đến khi lão y sư quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện thẫn thờ đứng ở một bên, thời tiết tháng tư không tính là nóng bức, nhưng trên trán hắn không biết tại sao rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bị người khác nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không hề hay biết, lão tiên sinh liền nhíu mày, Lam Hi Thần cũng nhìn theo, lo lắng nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng "Vô Tiện".
Ngụy Vô Tiện lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt có chút mê man sững sờ nhìn mấy người trước mắt, lão y sư kia vốn rất đánh giá cao sự lạc quan, hành động bình tĩnh trước kia của hắn. Hiện giờ nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt bất an này của hắn, vô cùng không hài lòng, hận rèn sắt không thành thép nhìn hắn vài lần, mấy lần lời nói đến bên miệng đều nhịn trở về, biết hắn là quan tâm quá thì loạn, cũng không có gì để nói, cuối cùng lại sợ hắn sẽ suy nghĩ lung tung, mới nói: "Nhị công tử tạm thời không có gì đáng ngại, bây giờ cũng chỉ là hôn mê, cũng không có lâm vào ảo cảnh. Tình huống cụ thể phải đợi tỉnh lại rồi nói sau."
Ngụy Vô Tiện hơi yên tâm một chút, đáp lại ông một tiếng, liền nghe thấy lão nhân gia thở dài, Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy lão tiên sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, nhắc nhở hắn: "Thân thể nặng nề thì đừng đứng nữa, cũng không được quá mệt mỏi, cẩn thận đứng lâu đau thắt lưng, đi sang một bên nghỉ ngơi thật tốt. "
***
Năm ngày sau, Lam gia nhận được một phần bái thiếp từ Lan Lăng Kim thị, vài câu nói rõ bởi vì đệ đệ nhà mình sắp sinh, Kim tiểu phu nhân thật sự rất nhớ, muốn đến thăm, sợ rằng sẽ tới cửa quấy rầy mấy ngày. Ba tỷ đệ Giang gia từ trước đến nay tình cảm sâu nặng, Kim tiểu phu nhân lời lẽ khẩn thiết, Lam gia nào có đạo lý không đồng ý, vì thế ngày hôm sau nhận được hồi âm, Giang Yếm Ly liền dẫn theo thị nữ bên người đến Lam gia.
Chỉ là mọi chuyện sau khi gặp mặt đều nằm ngoài dự liệu của Giang Yếm Ly.
Biết Giang Yếm Ly muốn tới, Ngụy Vô Tiện làm sao còn có thể ngồi yên được, tự mình đến sơn môn nghênh đón, nhưng gặp mặt mới nói mấy câu, Giang Yếm Ly đã cảm thấy có chỗ không thích hợp. Sau khi nàng gả đến Kim gia bản lĩnh đối nhân xử thế tiến bộ thấy rõ, hai năm nay càng lúc càng thuần thục, huống chi nàng vốn là tâm tư tinh tế, nên càng có thể phát hiện hai người khác với bình thường.
Từ khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ kết thành đạo lữ, số lần nàng gặp Lam Vong Cơ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng coi như khá quen thuộc, Lam Vong Cơ ở trong mắt nàng từ trước đến nay đều cực kỳ thành thục ổn trọng. Chỉ là lúc này đây, cứ cảm thấy có chút quái dị, thoạt nhìn không cảm thấy gì, nói chuyện với nhau vài câu, liền phát hiện ra lời nói và hành động của đối phương, dường như có chút ấu trĩ không phù hợp với tuổi tác, không chỉ ấu trĩ, còn cảm thấy hơi kỳ lạ, thậm chí, bộ dáng này, còn mơ hồ làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Lại nhìn Ngụy Vô Tiện, giữa hai hàng lông mày lộ ra một chút mệt mỏi, bầu không khí giữa hắn và với Lam Vong Cơ, cũng có chút không đúng. Trước kia mỗi lần gặp mặt, hai người này đều rất tốt, nhất là Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện săn sóc chu đáo, cho dù là Giang Yếm Ly hiện giờ tình cảm rất nồng thắm hoà thuận với Kim Tử Hiên, cũng nhịn không được phải hâm mộ vài phần. Bất quá trong lòng nàng lo lắng, lại không tiện trực tiếp hỏi trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, cho đến khi vào tiểu viện Lam gia chuẩn bị sẵn cho Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện kêu Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất trước, mới có được cơ hội.
Nhìn Lam Vong Cơ đi ra ngoài, Giang Yếm Ly mới quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngồi bên cạnh mình, tràn đầy lo lắng hỏi: "A Tiện, ngươi và Vong Cơ, có phải là cãi nhau hay không? "
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Sư tỷ, tỷ đã nhìn ra rồi." Dừng một chút, lại nói: "Không phải cãi nhau, là Lam Trạm, y xảy ra chút sự cố..." Nói xong, trên mặt Ngụy Vô Tiện rối rắm một chút, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thấp giọng nói, "Sư tỷ, hẳn là cũng cảm giác được, Lam Trạm y... khụ... gần đây có chút ngốc..."
Tuy rằng không ai quá nguyện ý liên hệ hai chữ "ngu ngốc" cùng một chỗ với Lam Vong Cơ, nhưng đáng tiếc sự thật chính là như thế, thuật pháp của con huyễn yêu kia vốn sẽ làm cho người trúng yêu thuật cho rằng mình đã già đi, từ đó giảm bớt năng lực hành động của một người, đồng thời cũng vì vậy, sẽ càng ngày càng ỷ lại đối với người thân cận nhất trong mắt mình, nhưng đến chỗ Lam Vong Cơ, liền thành trí thông minh giảm xuống, còn vui vẻ bắt chước cử chỉ hành vi của người bên cạnh mình.
Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy kỳ quái, cho đến sau này phát hiện còn có hồn thể của một đứa bé bám trên người con huyễn yêu kia, mọi người rốt cục mới hiểu ra, ngày hôm đó khi vấn linh bởi vì sơ ý làm bị thương hồn thể của đứa nhỏ kia, mới có thể làm cho con huyễn yêu đột nhiên bộc phát, mà đứa nhỏ huyễn yêu kia đương nhiên cũng không thể đối xử giống như một đứa nhỏ bình thường, chỉ là không biết là vì chuyện gì mà mất đi thân thể chỉ còn lại hồn thể. Hôm đó xuất phát từ sự tự bảo vệ mà bật ra thuật pháp phản phệ, mới khiến cho Lam Vong Cơ lúc ấy đang ở đối diện nó bị trúng chiêu.
Hai loại yêu pháp khác nhau, tương ứng với đặc điểm của người già và trẻ nhỏ, có thể hiểu được vì sao mấy người trúng yêu pháp triệu chứng không giống nhau. Tuy rằng hiểu rõ lai lịch, yêu thuật trên người Lam Vong Cơ cũng nhất thời không giải trừ được, vì thế sau khi hôn mê một ngày tỉnh lại, liền trở thành bộ dáng như bây giờ.
Đại khái là bởi vì linh lực của y mạnh mẽ, tâm trí kiên định, hoặc có lẽ là nguyên nhân công lực của đứa nhỏ huyễn yêu quá yếu, không làm cho tâm trí Lam Vong Cơ hoàn toàn trở thành một đứa bé. Nhưng có thể do nội tâm y kháng cự, hai bên tranh đấu, dẫn đến mấy ngày nay ý thức Lam Vong Cơ luôn mơ mơ màng màng, không thể biết rõ mình đang làm cái gì. Nhưng nếu chỉ có điểm này thì cũng không sao, cố tình là còn muốn bắt chước người thân cận, chuyện này làm cho người ta có chút chống đỡ không nổi, bởi vì, người mà y bắt chước, là Ngụy Vô Tiện...
Có thể bởi vì xuất phát từ ngoại lực ảnh hưởng mà bị ép bắt chước, cho nên cũng không giống nhau hoàn toàn, điều không may chính là, y gần như kế thừa hoàn mỹ cái thói vô cùng nhàm chán thích gây hoạ ngày xưa của Ngụy Vô Tiện. Vì thế, mấy ngày nay Lam Nhị công tử, mẫu mực của thế gia, đệ tử gương mẫu, cực kỳ hiếu động, vô cùng nhàn rỗi, bắt chước theo hành vi năm đó của Ngụy Vô Tiện, chọc giận đến mức Lam Khải Nhân bay râu trừng mắt, lại bởi vì trong lòng y thân thiết với Ngụy Vô Tiện, nên càng thập phần thích dính lấy Ngụy Vô Tiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT