16. Tôi và Phó Đình Thâm trở về Thượng Hải.
Vì vậy, từ một kế toán trường mẫu giáo, tôi đã trở thành kế toán của tập đoàn Phó Thị.
Dương Khả Nhi nói rằng tôi như được thăng cấp.
Tôi không thể phản bác.
Thăng cấp thì vẫn tốt hơn làm tiểu thê tử.
Tôi và Phó Đình Thâm vẫn ở trong trang viên ngoại ô.
Trang viên vẫn như xưa, ngay cả cách bày trí trong phòng cũng không thay đổi.
Vài ngày nữa là đến tiệc gia đình nhà họ Phó, tôi đã rời xa họ suốt sáu năm.
Lần này, Phó Đình Thâm dẫn tôi về ngôi nhà cũ của gia đình Phó.
Sự xuất hiện của tôi và Sở Duy Nhất khiến mọi người đều rất ngạc nhiên.
Rõ ràng là Phó Đình Thâm chưa từng nhắc đến tôi với họ lần nào.
“Từ lâu đã nghe nói Đình Thâm có con riêng ở ngoài, không ngờ lại là thật.” Trong khu vườn sau bữa ăn, một đám phụ nữ tụm lại với nhau.
Câu nói mỉa mai chắc chắn là nhắm vào Sở Duy Nhất.
Sở Duy Nhất thẳng thừng đi về phía họ.
“Ai là con riêng?” Đôi lúc thằng bé nói chuyện thật giống hệt Phó Đình Thâm.
Khiến đám phụ nữ hay xì xào kia có chút ngỡ ngàng.
Sở Duy Nhất khoanh tay sau lưng, trông ra dáng người lớn: “Ba nói mấy người lớn ở đây toàn là người xấu, không ngờ đúng thật.”
Tôi không ngờ thằng bé lại nói như vậy, không nhịn được mà bật cười.
“Không có giáo dục.” Một trong những người phụ nữ tức đỏ cả mặt, liếc nhìn tôi rồi nói: “Thứ không có mẹ dạy.”
Được lắm.
Giờ chửi người còn chỉ thẳng vào mặt.
Tôi xắn tay áo định bước tới lý luận, nhưng Phó Đình Thâm từ phía sau đã ôm lấy eo tôi.
“Thím đang nói ai vậy?”
Giọng Phó Đình Thâm lạnh lùng, không to nhưng đủ để cả khu vườn nghe thấy.
Mọi người đều quay sang nhìn chúng tôi.
Người phụ nữ kia cười gượng vài tiếng, không dám lên tiếng.
Lúc này, Sở Duy Nhất chạy nhanh về phía chúng tôi, ngây thơ chỉ vào người phụ nữ và nói với Phó Đình Thâm: “Ba ơi, dì ấy nói con là con riêng không có giáo dục.”
Cả khu vườn bỗng trở nên im lặng.
“Đình Thâm, trẻ con hay nói lung tung mà, thím sao có thể nói như vậy được?” Người phụ nữ vội vàng giải thích.
Tôi chớp chớp mắt, nước mắt lập tức chực trào.
Đôi mắt tôi long lanh nhìn Phó Đình Thâm: “Hóa ra thím nghĩ rằng em dễ bị bắt nạt, nên chỉ nói với em thôi.”
Phó Đình Thâm nhướng mày, tay anh bóp nhẹ vào eo tôi.
“Đã vậy, nếu thím có ý kiến lớn như thế về phu nhân của tôi, có lẽ chuyện tôi và nhị thúc bàn bạc cũng cần phải suy nghĩ lại.”
Phu nhân.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh chỉ ôm tôi, không quay đầu mà bước ra khỏi ngôi nhà cũ.
Phó Đình Thâm rất hài lòng với cách Sở Duy Nhất thể hiện ở nhà cũ.
Vì vậy, anh cho thằng bé một cơ hội tự chọn quà.
Nhìn giá những món đồ chơi cao cấp trên kệ, tôi nuốt nước bọt.
Cho đến khi Sở Duy Nhất dừng lại trước chiếc kính thiên văn đắt tiền nhất, Phó Đình Thâm mới nhướng mày, có vẻ rất hài lòng.
Anh cười hỏi tôi: “Ngoài anh ra, ai nuôi nổi thằng bé?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Ai mà nuôi nổi cơ chứ.
17
Tôi và Phó Đình Thâm đã kết hôn.
Vào ngày cưới của mình, tôi uống rất nhiều rượu.
Dương Khả Nhi cũng uống say và nằm bẹp trên ghế sofa cùng tôi, cô ấy cười ngốc nghếch nhìn tôi: “Chúc mừng chị nhé, Sở mỹ nhân.”
Tôi cũng cười ngốc nghếch nhìn cô ấy: “Cảm ơn em, Khả Nhi.”
Cũng cảm ơn tác giả của cuốn tiểu thuyết tổng tài này. Nhờ có tác giả mà tôi có gia đình, có tình yêu, có bạn bè.
Tôi xin rút lại những lời mắng tác giả trước đây.
Khi Phó Đình Thâm đến bế tôi về phòng, tôi và Dương Khả Nhi đang ôm nhau khóc vì tiếc nuối rằng đã gặp nhau quá muộn.
“Đừng khóc nữa.” Phó Đình Thâm cẩn thận đặt tôi xuống giường, khẽ hôn lên khóe mắt tôi.
Tôi mở mắt nhìn anh.
Thật đẹp.
Vẫn đẹp như lần đầu tiên tôi gặp anh.
Tôi đưa tay vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng kéo anh xuống, đặt một nụ hôn lên môi anh.
“Phó Đình Thâm, anh biết không? Những khoảnh khắc này đều là em trộm được đấy.” Tôi thì thầm bên tai anh, rồi đưa ngón tay ra “suỵt” một tiếng.
Nhất định đừng để trời nghe thấy, Phó Đình Thâm bật cười khẽ, dạo này anh có vẻ rất hay cười.
Cười nhiều thật tốt.
Anh cười trông đẹp hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng trước kia.
Thế là tôi lại ngẩng đầu hôn anh một lần nữa.
“Anh phải làm sao với em đây?” Giọng anh khàn khàn, như lông vũ khẽ chạm vào tim tôi.
Sau đó, nụ hôn của anh bắt đầu rơi xuống.
Từ trán, chầm chậm xuống dưới.
Dù tôi đã đầu hàng thua cuộc, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
Tôi như lạc trong mây mù, mãi không biết đã qua bao lâu mới kết thúc.
Chỉ nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng hỏi: “Năm đó tại sao em lại bỏ đi?”
“Em mang thai, nhưng anh nói anh không thích trẻ con.”
“Anh không thích trẻ con, nhưng ngoại trừ con của chúng ta.” Giọng anh dịu dàng.
Tôi cuộn tròn trong lòng anh, cọ cọ vào anh.
“Em đã mơ một giấc mơ.”
Tôi lờ mờ nói:
“Trong mơ, chúng ta đều sống trong một cuốn sách, anh là nam chính, còn Cố Thanh Dã là nữ chính.
“Còn em chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Phó Đình Thâm, em vốn dĩ chẳng có gia đình.
“Ông trời thật không công bằng…”
Tôi càng nói càng lộn xộn, càng nói càng tủi thân. Cuối cùng, mọi lời nói đều bị Phó Đình Thâm chặn lại trên môi.
“A Ninh, em có gia đình rồi.”
Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau, là cảm giác bình yên chưa từng có. Khi tôi sắp thiếp đi, Phó Đình Thâm hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
“A Ninh, nhớ rằng anh thích em, em chính là nữ chính. Không phải vì em là nữ chính mà anh thích em.”
(Kết thúc)
Phiên ngoại Phó Đình Thâm
Năm ông nội tìm thấy tôi ở cô nhi viện, tôi mới chỉ sáu tuổi.
Ông nắm lấy tay tôi và hỏi: “Cháu tên gì?”
Tôi nhìn ông một cái: “Không liên quan gì đến ông.”
Ông không hề giận, ngược lại còn cười.
“Ta là ông nội của cháu, cháu có muốn về nhà với ta không?”
Về nhà.
Tôi từng nghĩ rằng mình không có nhà.
Viện trưởng nói rằng tôi bị bỏ rơi trước cửa viện từ khi mới sinh. Tôi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng.
Có thể tôi đã bị kẻ xấu bắt cóc.
Có thể gia đình tôi quá nghèo.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mẹ sinh ra tôi chỉ để trả thù bố sau khi chia tay, rồi vứt tôi vào cô nhi viện.
Mãi đến khi họ lần lượt qua đời, ông nội mới biết đến sự tồn tại của tôi.
Vì thế, mọi người trong nhà họ Phó đều gọi tôi là “đứa con hoang.”
Chỉ có ông nội đối xử tốt với tôi, đặt tên cho tôi, và ủng hộ mọi lựa chọn của tôi.
“Đình Thâm à, con là một đứa trẻ tốt, sau này Phó Thị sẽ trông cậy vào con.” Đó là những lời ông nói với tôi trước lúc lâm chung.
Năm đó tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Ông chuyển toàn bộ 40% cổ phần của mình cho tôi.
Từ đó, tôi chính thức trở thành cái gai trong mắt các cô chú của mình.
Họ như những con sâu độc thâm nhập khắp nơi, hận không thể nuốt chửng tôi.
Để có thể sớm nắm quyền kiểm soát công ty, tôi đã dành sáu năm để hoàn thành chương trình cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ ngành tài chính.