Thực tế, có lẽ bởi vì trong lớp đột nhiên xuất hiện một nữ sinh lạ lẫm mà xinh đẹp nên những học sinh khác rất tò mò, dù vô tình hay cố ý đều để ý tới động tĩnh bên này.

"Ồ, vậy ra là đá vào lưng."

"Tao còn tưởng Trần Gia Ngư đá vào mông cô ấy cơ."

"Tao..."

...

Nhìn Trần Gia Ngư, cô gái chợt hiểu ra nên "A" một tiếng, "Bạn học, cậu muốn vào phải không? Xin lỗi, tại tớ chặn đường của cậu."

Đúng lúc này.

"Lão Trần, lão Trần..."

Trần Gia Ngư quay đầu lại, hai mắt của cậu nhanh chóng khóa chặt vào một vị trí nào đó nằm chếch đối diện.

Hầu Tử Phàm đang hèn mọn núp núp ở đó, điên cuồng vẫy tay với cậu.

Trần Gia Ngư sải bước đi tới.

"Cô gái đó là ai, sao lại ngồi vào chỗ của mày?"

"Tao biết làm sao được, vừa đến đã thấy có người ngồi ở đấy rồi." Hầu Tử Phàm lộ vẻ mặt vô tội, "Tao đã nói đó là chỗ của mình, rồi cô ấy hỏi tao là có thể cho cô ấy ngồi một lúc không. Mẹ kiếp, một cô gái xinh đẹp đưa ra yêu cầu không có gì to tát như vậy, liệu tao có thể từ chối không?"

Trần Gia Ngư: "..."

Hầu Tử Phàm: “Chuyện tốt như vậy mà mày còn không vui?”

Trần Gia Ngư: "..."

Liếc nhìn xung quanh thì không tìm thấy còn chỗ trống nào khác.

Trong lớp vốn là mỗi người một chỗ, nhưng hiện tại đã chật kín người, chỉ có một bộ bàn ghế thừa ra là do có học sinh nghỉ ốm, nhưng giờ phút này cũng đã bị Hầu Tử Phàm ngồi vào.

Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiếng ho khan.

Cả lớp lập tức im bặt chỉ trong nháy mắt.

Hầu Tử Phàm: "Ài dà, mau về chỗ ngồi đi, lão Phương đến rồi."

Trần Gia Ngư lùi lại hai bước, giơ ngón giữa ra với vẻ mặt vô cảm, rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.

Thấy cậu đi tới, cô gái kia cười, "Xin chào."

Tiện thể nhích người về phía trước để nhường lối đi.

Trần Gia Ngư tiến vào.

Gần như ngay khi cậu vừa ngồi xuống, giáo viên chủ nhiệm Phương Vĩnh Bình đã đẩy cửa bước vào với chiếc cốc giữ nhiệt bằng inox chưa bao giờ rời tay.

Bốn năm mươi tuổi, không cao lắm, hơi gầy, đeo kính gọng đen, mặc bộ quần áo màu xám kiểu Tôn Trung Sơn, trang phục đặc trưng của cán bộ khi xưa.

Vừa lên đến bục, ông đặt chiếc cốc giữ nhiệt trong tay xuống, dùng ngón tay đẩy kính, nhẹ nhàng nói: “Lớp chúng ta ồn ào nhất cả tòa nhà, tôi đứng ở tầng một còn nghe thấy là sao. Một ngày không gặp như cách ba thu, có ngàn lời muốn nói, không nói không chịu được đúng không? Có muốn cử một vài đại diện tới nói chuyện với tôi không?"

Không ai dám lên tiếng.

Trường Trung học Phổ thông Thực Nghiệm là một trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, cả kỷ luật và nề nếp học tập đều rất nghiêm khắc, lớp Ba lại là lớp chọn, trong đám học sinh không thiếu đứa nghịch ngợm, hiếu động nhưng không một ai dám chủ động thách thức uy quyền của giáo viên.

Thấy vậy, Phương Vĩnh Bình mới tỏ ra hài lòng, sau đó liếc mắt quanh lớp học, cuối cùng hướng vào cô gái đang ngồi cạnh Trần Gia Ngư.

Nhìn thấy nơi cô gái đang ngồi, ông khá kinh ngạc, chợt nói: "Trước khi lớp học thêm bắt đầu, tôi xin thông báo một việc. Bắt đầu từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới. Bạn học Thái Giai Di, lên đi, tự giới thiệu bản thân với mọi người."

Hơn chục đôi mắt đồng loạt đổ dồn vào cô gái.

Mặc dù bị rất nhiều con mắt dõi theo, nhưng cô gái lại không hề tỏ ra sợ hãi hay luống cuống mà bình tĩnh đứng dậy, bước lên bục và khẽ cúi đầu chào mọi người.

"Xin chào mọi người, tớ tên là Thái Giai Di."

Cô viết ba chữ to, đẹp và đầy phóng khoáng lên bảng đen, sau đó cong mi cười.

"Tớ rất vui khi được trở thành một thành viên của lớp Ba trong tương lai. Mười tháng còn lại, tớ sẽ trân trọng từng ngày, cùng mọi người phấn đấu, cùng nhau trưởng thành, cùng theo đuổi ước mơ, cùng tận hưởng tuổi trẻ. Cảm ơn."

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, rất nhiệt liệt.

Đặc biệt là nam sinh.

Cô gái tên là Thái Giai Di này,

Bất kể một trong số những đặc điểm trên khuôn mặt được chọn ra thì đều không phải quá đặc biệt tinh tế hay hoàn hảo.

Nhưng điều kỳ lạ là chắc chắn có thể dùng từ “xinh đẹp” để hình dung.

Sống mũi của cô không cao lắm, nhưng đầu mũi hếch và nhỏ, làm tăng thêm một chút đáng yêu

Bờ môi có vẻ hơi mỏng một chút, nhưng khóe miệng khi cong lại cong theo kiểu tự nhiên, kết hợp với đôi môi mỏng tạo thành nụ cười xinh xắn trước khi nói.

Lông mày thẳng và rậm, cảm giác tuổi trẻ hào hùng đã pha loãng sự ngọt ngào.

Đôi mắt của cô không quá to, nhưng dáng vẻ lại tinh xảo và đẹp đến không ngờ, đường nét thanh mảnh, con ngươi màu hổ phách, lông mi dài, khi cười thì híp lại như hai vầng trăng khuyết quyến rũ, khiến người ta không tự chủ mà cảm thấy gần gũi.

Khóe mắt hơi hếch và nốt ruồi thanh tú trên sống mũi mang đến cho cô vẻ ngoài vừa ngây thơ, vừa ngọt ngào của một thiếu nữ, lại vừa có nét quyến rũ tinh tế, tự nhiên như của loài mèo.

Tóm lại, các chàng trai vỗ tay rất nhiệt liệt.

Ngoại lệ duy nhất là Trần Gia Ngư.

Vừa xoay cây bút trên tay, cậu vừa quan sát Thái Giai Di bằng đôi mắt đen láy của mình.

Với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trên thực tế, Trần Gia Ngư đã chuẩn bị cho việc trùng sinh liên tục này, thậm chí còn chấp nhận sự an bài của số phận...

Dù tự nguyện hay bị ép buộc.

Nói tóm lại, cậu đã gần như đã từ bỏ việc số phận của mình sẽ thay đổi.

Tựa như một tù nhân bị kết án tù chung thân đã hoàn toàn chấp nhận rằng mình sẽ ở trong tù suốt phần đời còn lại.

Chính xác hơn thì tương lai của Trần Gia Ngư dường như là một hằng đằng thức không đổi không chứa bất kỳ biến số nào.

Nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện biến số mới?

Cảnh tượng hiến giờ khiến Trần Gia Ngư bối rối không biết phải làm sao.

Không phải cậu không nghĩ đến việc thay đổi tất cả những chuyện này, thậm chí còn từng thử.

Nhưng cuối cùng nó đã được chứng minh là vô ích.

Dần dà, cuối cùng cậu đã bỏ cuộc.

Tâm nguyện duy nhất của cậu bây giờ là làm hết sức mình để gia đình được yên vui, hạnh phúc, dù trong vòng luân hồi bất tận này.

Ngoài điều đó ra, ngay cả cô gái mà cậu thầm mến thật lòng dường như cũng không còn quan trọng nữa…

Dù sao thì cuối cùng tất cả rồi sẽ trở lại vạch xuất phát.

Vậy nên cho dù có thích đến đâu thì cũng không có nghĩa lý gì cả.

Nhưng từ sâu trong thâm tâm của Trần Gia Ngư, thỉnh thoảng vẫn có một hy vọng mong manh còn sót lại: Có lẽ vào một ngày nào đó, một điều gì khác sẽ đột nhiên đến?

Và liệu cô gái xa lạ rớt xuống từ trên trời này có thể mang đến cơ hội thay đổi số phận cho cậu?

Hay đây chỉ là một sự chệch hướng nho nhỏ của số phận, và rồi cuối cùng mọi thứ vẫn quay về vòng quay bất tận đó?

Sau khi giới thiệu bản thân xong, Thái Giai Di quay về chỗ ngồi cạnh Trần Gia Ngư và ngồi xuống.

Phương Vĩnh Bình nói: "Trần Gia Ngư, em và bạn học mới ngồi cùng một bàn, trong hai ngày kế tiếp, em sẽ chịu trách nhiệm giúp bạn ấy làm quen với môi trường xung quanh, cũng như nội quy của trường và lớp."

Trần Gia Ngư sửng sốt mất một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu.

Nhiều nam sinh bắt đầu đổ dồn ánh mắt ghen tị và ước ao vào Trần Gia Ngư.

Phương Vĩnh Bình bắt đầu giải thích một số lưu ý khi học thêm trong kỳ nghỉ, chẳng hạn như sắp xếp thời gian, lịch học và cách trực nhật.

Lớp học trở nên có chút náo động vì sự xuất hiện của học sinh mới dần quay về trạng thái yên tĩnh.

Bạn học mới dù xinh đẹp đến đâu thì cũng chỉ là ngày đầu tiên tiếp xúc. Hơn nữa hiện giờ còn đang học lớp mười hai, trong lòng mọi người đều chịu một áp lực vô hình, không có nhiều thời gian để để ý đến cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play