Mười phút sau, Trần Gia Ngư đi về đến nhà.

"Anh Ngư, về rồi à, mẹ với em đi nhận tiền thưởng về rồi này!"

Khi nhìn thấy Trần Gia Ngư, Trần Ngọc Tảo vô cùng phấn khích, liến thoắng báo cáo.

Hai mẹ con đi nhận thưởng rất suôn sẻ. Sau khi khấu trừ thuế, tổng số tiền của hai giải thưởng là gần 800.000, tất cả đều đã được chuyển vào tài khoản của Nguyễn Tú Liên.

Trần Giai Ngư nhếch mép lên: "Biết rồi."

Trần Ngọc Tảo mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc: "Trần Gia Ngư, tại sao ông lại không hề có tý kích động nào thế, tám trăm nghìn, tám trăm nghìn đấy!"

Trần Gia Ngư nhìn vẻ mặt ngốc nghếch chưa từng trải sự đời này của cô em gái thì đột nhiên thấy có chút đáng yêu, giơ tay xoa đầu cô nhóc: "Tám trăm nghìn có nhiều nhặt gì lắm đâu, sao phải kích động."

Trần Ngọc Tảo hất tay cậu ra: "Thôi đê, bốc phét vừa thôi chứ!"

Trần Gia Ngư: "..."

Cậu rút lại lời vừa rồi.

Cô nhóc này không đáng yêu chút nào.

Nguyễn Tú Liên đã bày xong mâm cơm thì đi tới, "Nào, anh của con còn chưa được ăn cơm tối đâu, đừng quấy rầy nữa. Gia Ngư, lại đây ăn cơm."

Một nhàba người quây quần bên bàn ăn tối, vừa ăn vừa trò chuyện.

Chủ đề xoay quanh cách xử lý 800.000 nhân dân tệ này.

Sau khi ăn xong, phương án cụ thể đã được đưa ra.

Trong số đó, 250.000 nhân dân tệ được dành cho học phí trung học và đại học của Trần Ngọc Tảo. Hơn 500.000 tệ còn lại, Nguyễn Tú Liên chủ trương dành 150.000 làm chi phí học đại học của Trần Gia Ngư, phần còn lại toàn bộ thuộc về Trần Gia Ngư sẽ do Nguyễn Tú Liên tạm thời giữ cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học. Nhưng Trần Gia Ngư lại khăng khăng rằng không có việc gì phải cần đến nhiều tiền, vậy nên muốn giao toàn bộ chỗ đó cho bà, bà muốn dùng như nào thì dùng.

Nguyễn Tu Liên thấy nói mãi không thay đổi được ý định của cậu thì đành quyết: "Thôi được, vậy để mẹ giữ tiền. Để mẹ chuyển mười nghìn tệ vào trong thẻ của con, sau này muốn ăn gì thì tự mua là được."

"Vâng."

Trần Gia Ngư đáp ứng.

Thực tế, cậu rất hiểu sự cố chấp của mẹ mình. Đừng nói tám trăm nghìn, cho dù có lần Trần Gia Ngư thắng tám triệu, Nguyễn Tú Liên cũng không dùng một chút nào để hưởng thụ. Ngoại trừ quyên góp đi một khoản, bà vẫn sống như trước, đến giờ dậy sớm thì dậy sớm, đến giờ đi bán cá thì đi bán cá, không có gì thay đổi.

Trong lòng Nguyễn Tú Liên luôn cho rằng số tiền này thuộc về con trai bà, còn bà chỉ là người tạm giữ hộ.

Mặc dù bà không được học nhiều, không biết mấy đạo lý cao siêu, và càng không phải chuyên gia giáo dục con cái, nhưng xưa nay bà vẫn luôn rất tự hào. Bởi vì bà dựa vào đôi bàn tay cần cù của mình để tự kiếm tiền, và dùng số tiền đó để nuôi hai đứa con ăn học. Có lẽ trong mắt người khác, con của bà không đủ xuất sắc, nhưng thế đã đủ khiến bà lấy làm tự hào.

"Anh Ngư, em muốn mua một bộ sơn bột màu nhập khẩu nhưng mà đắt quá, hơn hai trăm tệ lận..." Trần Ngọc Tảo xấu hổ cúi mặt xuống đất, nếu sau mông cô nhóc có cái đuôi thì hẳn giờ đang vẫy rất nhanh.

Trần Gia Ngư còn chưa kịp lên tiếng thì Nguyễn Tú Liên đã gạt đi, "Đừng có ý đồ gì với đống tiền kia của anh con, muốn mua sơn cũng được, nhưng trước tiên đi rửa bát đi đã, sau đó làm cho xong bài tập hè."

"Không có vấn đề, chỉ mỗi rửa bát mà thôi, chuyện nhỏ, để con!"

Trần Ngọc Tảo bật dậy, vỗ bộp bộp vào ngực bằng đôi tay nhỏ bé rồi vội vàng đi vào bếp.

Trần Gia Ngư thì đứng dậy, chuẩn bị về phòng đọc sách.

Ai ngờ mới đi được hai bước, cậu đã nghe thấy trong bếp phát ra một tiếng "Choang" cực lớn. Ngay sau đó là tiếng “Á!" của Trần Ngọc Tảo.

"Sao đấy?"

Cả hai giật mình, chạy vội vào bếp thì thấy một đống đĩa vỡ trên sàn.

Nguyễn Tú Liên bực đến mức đưa tay ra ấn vào trán của Trần Ngọc Tảo, "Rửa cái bát còn không xong, do tiểu não của con chưa phát triển à?"

Cô nhóc biết là lỗi của mình nên chỉ đành hậm hực nói: "Không phải ngày xưa mẹ nói khi con mới được sinh ra thì bị thiếu oxy hay sao, cho nên tiểu não chưa phát triển cũng là chuyện bình thường."

"Lại còn dám cãi!" Nguyễn Tu Liên bắt đầu xắn tay áo.

Tìm cây chổi.

"Anh trai, cứu mạng!"

Trần Ngọc Tảo vội vàng thu mình lại nấp sau Trần Gia Ngư, dùng cậu làm lá chắn.

"Đừng có trốn sau lưng anh khi gây ra lỗi lầm, đi ra đây mau!"

"Mẹ, nếu mẹ không tức giận con sẽ đi ra."

Nguyễn Tú Liên chống nạnh, cười gằn lên: "Được, đã vậy thì nói thật cho chị biết, chị không phải con ruột của tôi mà được nhặt từ thùng rác về! Anh của chị mới là con ruột, thế nên anh chị mới thông minh, còn chị lại đần như vậy!"

"Không thể nào, con xinh đẹp dễ thương như này, rõ ràng là được thừa hưởng từ mẹ mà!" Trần Ngọc Tảo thò cái đầu nhỏ nhắn ra với vẻ nịnh nọt, "Bảo là anh con được nhặt về còn tạm được, phải thế thì IQ của con với anh ấy mới chênh lệch như vậy chứ?"

Nguyễn Tu Liên vừa bừa vừa buồn cười, xua xua tay: "Thôi được rồi, cái đồ xu nịnh này, không phải rửa bát nữa, đi làm bài tập cho tôi!"

"Vậy sơn bột màu của con?"

"Làm xong rồi nói!"

Nhìn khung cảnh trong náo nhiệt phòng bếp, Trần Gia Ngư không khỏi nhếch miệng.

Cho dù cuộc sống như này có lặp đi lặp lại thì cậu vẫn thấy rất hạnh phúc.

Sau khi về phòng, cậu kiểm tra điện thoại thì thấy Thái Giai Di vừa gửi một bao lì xì.

Cậu không nhấp vào: "Không cần phải trả lại."

Thái Giai Di nói, "Vậy lần sau mời cậu một bữa."

Trần Gia Ngư: "Tùy."

Cậu đặt điện thoại xuống, do không có việc gì làm nên tìm một quyển sách để đọc. Nguyễn Tú Liên cứ tưởng cậu đang ôn bài nên bưng một ly sữa vào, nói: "Thi tốt hay không quan trọng, ôn tập xong nhớ đi ngủ sớm."

Trần Gia Ngư đáp “Dạ”.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, khi tiết tự học kết thúc sớm là đến bài thi thử. Đám học sinh mang theo đồ dùng của mình đi tìm phòng thi và chỗ ngồi của mình trên bảng thông báo trong hội trường ở tầng một.

Phòng thi của Trần Gia Ngư là một lớp nào đó của khối mười, và ngay cả số chỗ ngồi cũng giống y như cậu nhớ.

Hầu Tử Phàm cũng ở cùng phòng thi, hôm qua cậu ta chỉ bị xây xát nhẹ nên không ảnh hưởng lớn đến việc làm bài thi thử.

Hai người cùng nhau đi đến phòng thi. Do họ đi rất nhanh nên lúc vào phòng học mới chỉ có vài người.

Khi Trần Gia Ngư tìm được một chỗ và ngồi xuống thì các học sinh mới lũ lượt kéo đến.

Do việc danh sách học sinh được xếp ngẫu nhiên nên trong đây lớp nào cũng có, mỗi người ngồi một bàn riêng.

Không bao lâu sau phòng học gần như đã kín chỗ.

Vẫn còn vài phút trước khi bài kiểm tra chính thức bắt đầu.

Có người đang sắp xếp đồ dùng, có người khác thì ra trận mới mài kiếm – đang ôn lại kiến thức.

Một lúc sau, một bóng người mảnh khảnh bước vào từ cửa. Có người ngoảnh đầu nhìn sang theo bản năng, sau đó là tiếng hít thở và tiếng xì xào bàn tán trong kinh ngạc.

“Là Thẩm Niệm Sơ, cô ấy cũng thi ở phòng này.”

Thẩm Niệm Sơ.

Đây là ba từ mà hầu như chàng trai nào ở đây cũng đã từng nghe, thậm chí còn vô cùng quen thuộc sau hơn hai năm cấp ba.

Nhưng với hầu hết bọn họ, dù học cùng trường với chủ nhân của cái tên thì cô gái ấy vẫn rất xa vời.

Không chỉ là sự xuất sắc của cô ấy khiến người ta cảm thấy tự ti trong tiềm thức, mà hơn nữa là cảm giác khó có thể với được bởi dáng vẻ nhìn thì dịu dàng và lịch sự, nhưng thực ra lại là xa cách và thanh cao kia.

Nguyên nhân chính là vậy.

Chỉ nguyên mỗi chuyện vặt vãnh như ở cùng phòng thi với cô thôi cũng đủ để khiến rất nhiều nam sinh lớp khác vô cớ hưng phấn đến mức nhảy cà tưng rồi, thậm chí có người còn thấy cả phòng thi sáng sủa hơn một chút.

Tuổi trẻ vốn đơn thuần như thế.

Một cơn gió thoảng qua cũng đủ để gây nên vô số gợn sóng trong lòng họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play