Tên gian ác này sao lại ở đây?

Lúc này khách trong tửu lâu đều nổi da gà.

Tính tình Ly vương nham hiểm bao nhiêu, làm việc thô bạo tàn ác bao nhiêu, thủ đoạn tàn nhẫn bao nhiêu, không ai không biết, không ai không hiểu.

Khách trong này bị hù như vậy, khỏi nói người kể chuyện như thế nào, hai mắt ông ta tối sầm, chỉ muốn đấm ngực dậm chân.

Ly vương ở đây, như vậy người đi chung với hắn cũng chính là thiếu niên vừa rồi không cho ông ta kể chuyện tiếp, là Ly Vương phi những ngày gần đây làm náo động kinh thành.

Nghe đâu là mỹ nhân, Đan thanh Thánh Thủ Dương Liễu Sinh gặp y cũng kinh động như gặp tiên giáng trần, khen là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, rất được Ly vương sủng ái.

Sớm biết thì ông ta đã đàng hoàng ngậm miệng.

Sớm biết thì ông ta đã gom đồ rồi cút ra ngoài thật nhanh.

An Bình Hầu lại không sợ đến nỗi sắc mặt xám trắng như ông ta, nhưng khi bức bình phong bị dời đi, sau khi thấy rõ người bên trong thì đồng tử cũng co rụt lại.

Ly vương và... Giang Quyện.

Từ lần trước nhìn thấy tín vật đính ước của họ trên người kỹ nữ, trong lòng An Bình Hầu đối với Giang Quyện rất phức tạp.

Gã hận Giang Quyện. Hận Giang Quyện không cho gã chút mặt mũi nào, thưởng ngọc bội cho kỹ nữ, khiến gã nhục nhã, cũng hận Giang Quyện tùy ý để gã hiểu lầm, nhìn gã như kẻ ngu si khi lần nữa muốn bồi thường mà cũng không giải thích.

Gã oán Giang Quyện. Trước khi gả vào Ly Vương phủ, Giang Quyện ngày ngày bày tỏ lòng mình với gã, sau khi gả vào Ly Vương phủ, chân tình năm xưa Giang Quyện đều thu lại hết không còn tí nào, ánh mắt chăm chú chỉ dành cho một mình Ly vương.

Tâm tư dần bay xa, ánh mắt An Bình Hầu nhìn Giang Quyện cũng biến thành chồng chất oán hận, đến khi gã nghe thấy tiếng Tiết Phóng Ly.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

"Hầu gia nhìn cái gì mà nhập tâm dữ vậy?"

Gã theo bản năng nhìn sang, người đàn ông mặc y phục đậm màu, nhưng môi hồng da trắng, khi cười lên khiến người ta cảm thấy uy nghiêm đáng sợ, màu môi đỏ đến mức như vừa mới uống máu.

"... Không có gì."

Trong lòng An Bình Hầu hoảng sợ, cung kính hành lễ: "Bái kiến Vương gia và Vương phi."

"Lúc này mới biết khách khí." Tiết Phóng Ly cười tủm tỉm hỏi gã: "Hầu gia, còn muốn đuổi Vương phi của bản vương ra ngoài nữa không?"

An Bình Hầu khó nhọc nói: "Ta không biết là Vương gia và Vương phi."

"Không biết, hay cho không biết."

Tiết Phóng Ly cười cười, vẻ mặt chế giễu: "Hầu gia có uy lớn thật, bản vương xấu hổ không bằng."

Thấy hắn khăng khăng muốn truy cứu việc này, An Bình Hầu âm thầm cắn răng, hai tay giơ lên cao khom người xuống làm một cái ấp lễ, chủ động nhận tội: "Vương phi, việc vừa nãy là ta mạo phạm, mong ngài bao dung. Dù như thế nào thì ngài là Vương phi, ta không nên nói với ngài những lời đó."

Nhìn như An Bình Hầu đang nhận tội nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng muốn giẫm đạp Giang Quyện.

Gã nói "dù như thế nào", vừa nói hành vi ngang ngược của Giang Quyện lúc nãy, cũng vừa nói lúc nãy gã không biết đằng sau tấm bình phong là ai, ý tứ rất rõ ràng.

Gã nhận tội chỉ bởi vì mạo phạm. Trước mặt Vương gia và Vương phi, một Hầu gia như gã đương nhiên không thể nói như thế, mà gã cũng không ủng hộ Vương phi làm càn.

Như vậy thì An Bình Hầu không chỉ nhận lỗi mà còn có thể lấy chút danh dự cho mình.

Sự thật đúng là vậy. Khách khứa ngồi ở đây thấy gã chịu thiệt, trên mặt họ dù không thể hiện ra nhưng khi nghe An Bình Hầu nói xong thì trong lòng cũng than thở không thôi.

Quả nhiên An Bình Hầu có nhân phẩm tốt, đức cao vọng trọng!

Không hổ là người mà Bạch tiên sinh từng chỉ dạy, có được mấy phần chân truyền của Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh là ai?

Tên đầy đủ của ông là Bạch Tuyết Triều, làm quan 2 triều, thuở thiếu thời nhờ một bài "Tuyết Trắng" mà nổi danh kinh thành, nhân tài có một không hai lúc bấy giờ, sau này Bạch Tuyết Triều làm quan, rất được tiên đế trọng dung, sau khi tiên đế băng hà thì tận tâm phụ tá Hoằng Hưng Đế nhiều năm, cũng rất được tin cậy.

Bạch Tuyết Triều này, chí công vô tư, chính trực thanh liêm, ông làm quan nhiều năm, xử vô số án tham ô, một lòng mưu cầu lợi ích cho bách tính, dần dần được tôn trọng kính kể, được tôn xưng là Bạch tiên sinh.

Việc An Bình Hầu từng được Bạch tiên sinh chỉ dạy cũng không phải bí mật ở kinh thành, thấy gã đường hoàng nhận tội nhưng vẫn kiên trì với bản tâm, trong lòng mọi người rất tán thưởng.

Nhưng mà mọi người không bao gồm Giang Quyện và Tiết Phóng Ly.

Giang Quyện không chịu được oan ức này, ngay cả Vương gia cũng chưa từng nói y như vậy, quan tâm gã là An Bình Hầu gì chứ, cẩn thận làm người gì chứ, dù sao cũng đắc tội nhiều lần rồi, thêm lần nữa cũng chả sao: "Tại sao ngươi nói bao dung ta phải bao dung? Lòng ta hẹp hòi còn hơn cả sợi tóc nữa đó."

Giang Quyện thù dai, cũng không nghĩ nhiều, nhưng An Bình Hầu làm bộ làm tịch Tiết Phóng Ly có thể nhìn ra.

Hắn nắm chặt tay Giang Quyện, dưới vạt áo che đi ngón tay Tiết Phóng Ly đang xoa đầu ngón tay của thiếu niên, giọng hắn khoan thai: "Hầu gia nghe thấy không? Vương phi canh cánh trong lòng đó, ngươi nên nói gì đây? Em ấy có bệnh tim, ngày thường trong vương phủ bản vương không nỡ để em ấy tức giận chút nào."

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

An Bình Hầu cúi đầu không nói.

Tiết Phóng Ly lại hỏi Giang Quyện: "Muốn bản vương xử trí gã thế nào?"

Giang Quyện suy nghĩ một chút, y không rành việc dạy dỗ người ta, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể lấy gậy ông đập lưng ông: "Vương gia, huynh đuổi gã ra ngoài cho ta."

"Chỉ đuổi ra ngoài?" Lông mày Tiết Phóng Ly khẽ động.

Đuổi ra ngoài còn chưa được sao, Giang Quyện không chắc chắn lắm hỏi lại: "Vậy thì nói xin lỗi ta đàng hoàng?"

"Em đúng là..."

Dường như rất thị sủng sinh kiêu, muốn để y làm chủ, nhưng y chỉ biết "sủng" chứ không biết "kiêu", Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, cười nói: "Vậy làm theo lời em."

"Người đâu, đuổi An Bình Hầu ra ngoài cho bản vương."

Hắn ra hiệu bằng một ánh mắt, vài thị vệ đi đến trước mặt An Bình Hầu, An Bình Hầu cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: "Bản hầu tự đi."

Nhưng thị vệ lại vô cùng thờ ơ, thậm chí tiếng "Đắc tội" cũng không nói, trực tiếp xốc An Bình Hầu lên, dùng động tác áp giải tội phạm với An Bình Hầu.

"Buông tay!"

An Bình Hầu giãy giụa mấy lần, gã là một người trưởng thành, sức lực không nhỏ nhưng thị vệ đã chịu huấn luyện mà đây không chỉ một người, cho dù gã có giãy giụa như thế nào thì cũng không thể tránh thoát, bị đưa xuống lầu.

Dưới con mắt của mọi người ở đây, An Bình Hầu sĩ diện hảo phát hiện mình rất chật vật cho nên không giãy giụa nữa.

Chỉ là bị đuổi ra ngoài mà thôi.

Chỉ nói xin lỗi mà thôi.

An Bình Hầu nói thầm trong lòng nhiều lần, rốt cuộc cũng khôi phục mấy phần phong độ ngày xưa, gã bị thị vệ lôi ra bên ngoài tửu lâu, An Bình Hầu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhẫn nhịn nói: "Nên nới lỏng tay."

Một giây sau thị vệ buông lỏng tay nhưng bọn họ đột nhiên đạp lên đầu gối gã, An Bình Hầu trực tiếp quỳ xuống.

Dù như thế nào thì An Bình Hầu cũng là một Hầu gia, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, gã ngây cả người, sau đó giận tím mặt nói: "Các ngươi thật là to gan! Còn không mau buông tay! Vương phi muốn bản hầu xin lỗi, các ngươi đang làm gì đây hả?"

"Nói miệng thôi không đủ thành ý." Tiết Phóng Ly từ trên cao nhìn xuống gã: "Hầu gia, cứ dùng tư thế này nói xin lỗi đi."

Vẻ mặt An Bình Hầu thay đổi.

Hoằng Hưng Đế cũng không để ý lễ nghi quân thần, An Bình Hầu khi gặp Hoằng Hưng Đế cũng rất ít khi phải quỳ lạy, hiện tại gã bị ép quỳ dưới đất, mặt hướng về phía Giang Quyện và Tiết Phóng Ly, giống như quỳ với họ, cũng giống như quỳ với tất cả mọi người.

Tước vị của gã là được lời vàng ý ngọc của Hoằng Hưng Đế ban cho, nhưng lúc này An Bình Hầu cứ như vậy bị ấn quỳ trên đất, quỳ trước mặt mọi người chỉ vì không có đủ thành ý.

An Bình Hầu cảm thấy bị nhục nhã, hai tay chậm rãi siết thành nắm đấm, Tiết Phóng Ly coi như không thấy, chỉ mỉm cười nói: "Hầu gia, còn không xin lỗi sao?"

Bên ngoài tửu lâu, người đi đường đều nhìn lại, người trong tửu lâu cũng nhìn gã không chớp mắt, rất nhiều ánh mắt rơi trên người An Bình Hầu, dường như ngưng thành thực chất.

An Bình Hầu chưa từng chật vật như lúc này, chưa bao giờ chật vật như vậy.

Phẫn nộ và oán hận từng chút từng chút đấu đá tàn phá lung tung trong lòng, An Bình Hầu biết mình cần phải nhịn, gã cũng biết mình cần phải xin lỗi, nhưng mà... tại sao?

Hết lần này tới lần khác người bị sỉ nhục là gã, tại sao hết lần này tới lần khác gã phải nhịn?

Rốt cuộc lý trí cũng đứt phựt, An Bình Hầu há miệng nói ra từng chữ từng chữ được giấu trong cổ họng.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

" ----------- Ly vương, ngươi đúng là khinh người quá đáng!"

"Vì sao bản hầu phải xin lỗi?" An Bình Hầu giận dữ nói: "Bản hầu trách cứ Vương phi của ngươi thì sai ở đâu?"

"Y vô học, không biết một chữ lại không biết xấu hổ, chỉ biết ỷ thế hiếp người, ức hiếp bách tính!"

Giang Quyện: "???"

Không hiểu ra sao cũng bị mắng, Giang Quyện rất mất hứng, y đang muốn phản bác, Tiết Phóng Ly nhẹ nhàng nắm tay của y, ra hiệu có hắn ở đây, giọng nói Tiết Phóng Ly điềm nhiên nói: "Vương phi của bản vương là người mà ngươi có thể nói tới?"

"Người đâu, vả miệng."

Trong lòng An Bình Hầu chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên, một giây sau "chát" một tiếng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống, An Bình Hầu bị đánh đến tỉnh cả người.

Tiết Phóng Ly: "Vương phi của bản vương không hề ỷ thế hiếp người, còn ngươi, há miệng ra là nói ức hiếp bách tính."

An Bình Hầu: "Y..."

"Chát" một tiếng, lại một cái tát nữa, đầu An Bình Hầu cũng lệch về một bên, lời đang nói cũng bị cắt ngang.

Chát! Chát! Chát!

Tiếng bạt tai vang lên không ngừng, không bao lâu sau An Bình Hầu tóc tai tán loạn, trên mặt đều là dấu tay, muộn màng bắt đầu giãy giụa nhưng bị thị vệ ấn nằm trên đất, trong lòng thật sự tức không nhịn nổi, cũng không thể bị làm nhục như thế, An Bình Hầu cắn chặt răng, thử nói tiếp.

"Sao y lại không..."

Chát!

Thị vệ đã được huấn luyện qua, sức lực cũng dùng hết, khóe miệng An Bình Hầu chảy máu, lời muốn nói lần nữa bị cắt ngang, nhưng gã vẫn không xin tha, thậm chí còn nói đứt quãng từng chữ từng chữ, ở trong mắt của khách trong tửu lâu thì càng chứng minh một điều!

An Bình Hầu quả nhiên là chính nhân quân tử!

Bị áp bức như vậy nhưng vẫn mạnh mẽ lên án Ly Vương phi!

Cứ như vậy, An Bình Hầu khó khăn nói từng chữ, thị vệ cũng tát từng cái lên mặt gã, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một nhóm quan binh kéo đến tửu lâu.

"An Bình Hầu ở đây sao?"

Quan binh đưa lệnh bài ra, có người ra hiệu hắn cúi đầu, quan binh nhìn xuống, lúc này vô cùng kinh hãi!

Đường đường là Hầu gia bây giờ tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất, mặt mũi cũng sưng tấy, không nhìn ra phong thái thường ngày, còn không bằng cả tên ăn mày!

"Đây là... làm sao vậy?"

Quan binh dẫn đầu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên thấy Tiết Phóng Ly, lúc này trong lòng cũng đoán được bảy tám phần. Chắc là Hầu gia lại đắc tội với Vương gia.

Tại sao nói là "lại"?

Quan binh chắp tay với An Bình Hầu: "Hầu gia, là như vầy, có một cô gái báo án nói ngài cướp ngọc bội của nàng ta đập vỡ còn quay lưng bỏ đi, mời ngài cùng chúng ta đến nha môn một chuyến."

Cô gái này cũng không phải người bình thường, nàng ta là một kỹ nữ. Tình huống bình thường, kỹ nữ báo án quan phủ sẽ không thụ lý, huống hồ người mà nàng ta kiện còn là An Bình Hầu, nhưng kỹ nữ này cầm lệnh bài của Ly vương trong tay, bởi vậy quan phủ không thể bỏ qua.

Bọn họ nghĩ Ly vương cũng không phải là người nhiệt tình gì mà cho kỹ nữ lệnh bài, chỉ có thể là An Bình Hầu đã đắc tội với Ly vương.

Lời quan binh vừa nói ra, tất cả mọi người trong tửu lâu đều xôn xao.

An Bình Hầu cướp ngọc bội của người khác còn đập vỡ, thậm chí còn bỏ đi?

Đối phương còn là một cô gái yếu đuối?

Quân tử có vài việc không nên làm, trước giờ An Bình Hầu được khen là hiểu lễ nghi quy củ, chuyện này, chuyện này... đúng là không nên làm.

Ngay cả một cô gái yếu đuối mà gã cũng ức hiếp?

Vừa rồi gã còn mắng Ly vương phi ỷ thế hiếp người?!

Việc này là thật hay giả vậy?

An Bình Hầu đã bị đánh đến tai ong ong, thậm chí trước mắt biến thành màu đen không nghe rõ rốt cuộc quan bình nói gì, bọn họ lôi kéo sau đó vô cũng thuận lợi đem An Bình Hầu đi.

Gã không giãy giụa cũng không chống cự càng khiến mọi người tin rằng việc này là thật.

Quan binh vội vàng quay về, còn quan binh dẫn đầu trước khi đi không quên lên lầu hai một chuyến, cung kính nâng một đồ vật: "Vương gia, lệnh bài của ngài."

Tiết Phóng Ly "Ừ" một tiếng lấy lệnh bài, hắn lạnh nhạt nói: "Các ngươi đến đúng lúc lắm."

Không phải là đúng lúc, chỉ trùng hợp lúc An Bình Hầu gây sự với Ly vương, trước khi bọn họ tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể đem người đi, dù sao thì thần tiên đánh nhau người phàm gặp xui xẻo, bọn họ là người bị kẹp giữa xui xẻo này, kết quả khi tới Hầu gia đã bị chỉnh đốn một trận, đàng hoàng đi cùng bọn họ.

"Nếu không có Vương gia thì hôm nay còn phải tốn công một phen."

Quan binh rất cảm kích, Tiết Phóng Ly không để trong lòng, chỉ lười biếng nói: "Tra án đàng hoàng, nên phạt thì phạt, nên bồi ------ theo bản vương thấy, cô gái kia khá là đáng thương, chi bằng để Hầu gia bồi thường gấp bội đi."

Vương gia đã nói như vậy rồi đương nhiên là quan binh gật đầu liên tục: "Cần phải như vậy, Vương gia nói không sai, cô gái kia đúng là đáng thương, may mà gặp được Vương gia, còn có được lệnh bài của ngài. Vương gia đúng là... gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Quan binh chỉ nói lời khách sáo, nhưng dù như vậy thì vẫn nói ra khá khó khăn, dù sao dùng câu này để hình dung Ly vương thì đúng là như nhìn thấy quỷ.

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly không thay đổi nói: "Bản vương chỉ không quen nhìn thấy có người ỷ thế hiếp người."

Quan binh: "..."

Hắn muốn nói lại thôi, cũng không hiểu sao Ly vương có thể nói lời này ra tự nhiên như vậy được.

Giang Quyện nhìn Tiết Phóng Ly, suy nghĩ đến chuyện lúc trước, rốt cuộc mới phát hiện lần đến chỗ của Đại hoàng tử, trước khi đi Vương gia có đưa lệnh bài cho cô gái kia, để nàng ta dễ dàng đi báo quan!

An Bình Hầu làm vỡ ngọc bội của người ta mà còn bỏ đi, vậy thì báo quan để quan phủ trừng phạt gã, bồi thường tổn thất cho cô gái kia!

Giang Quyện cong cong mắt: "Ừm, không sai. Vương gia có lòng tốt, huynh ấy không thích nhìn người khác bị bắt nạt, cũng rất thích giúp người tìm vui."

Quan binh: "???"

Có lòng tốt? Giúp người tìm vui?

Khuôn mặt quan binh xuất hiện một vết rạn nứt.

Vào lúc này, thị vệ đi điều tra chuyện của người kể chuyện không bao lâu đã trở về bẩm báo: "Vương gia, đã hỏi ông chủ, bọn họ không biết chuyện."

Tiết Phóng Ly "Ừ" một tiếng, cùng lúc đó người kể chuyện cũng bị ông chủ kéo đi, nói nhỏ vài câu, nghe ông chủ nói xong tim của người kể chuyện suýt chút nữa nhảy ra ngoài!

Trời đất ơi!

Người kể chuyện cảm thấy chân mềm nhũn, ông ta bò lên lầu hai nằm sấp trên sàn, nước mắt đầy mặt nói: "Đa tạ Vương phi! Đa tạ Vương phi -------!"

Thì ra thiếu niên này không cho ông ta kể tiếp cũng không phải là ngang bướng, mà là có ẩn tình khác!

Chuyện kia không phải chuyện của tiền triều, cũng không phải chuyện hư cấu, mà là... thâm cung bí sự đương triều.

Người kể chuyện không ngốc, ông chủ nhắc nhở một tiếng ông ta lập tức tỉnh ngộ.

Nếu đây là việc đương triều, vậy người điên kia không phải là... Ly vương?!

Chẳng trách Vương phi nhiều lần ngăn cản.

Chẳng trách Vương phi không cho ông ta kể tiếp.

Vương phi cũng vì bảo vệ cái mạng này của ông ta.

Dù sao đây cũng là Ly vương!

Người kể chuyện càng nghĩ càng sợ, ông ta vô cùng cảm kích: "Đa tạ Vương phi cứu tiểu nhân một mạng, là tiểu nhân không biết phân biệt, là tiểu nhân không nhận ra lòng tốt của Vương phi!"

Giang Quyện: "???"

Ông ta đang nói gì vậy?

Cứu ông ta một mạng?

Y chỉ sợ Vương gia nghe thêm nữa sẽ đau lòng nên không cho ông ta kể tiếp thôi mà?

Giang Quyện không hiểu gì nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng ánh mắt dò hỏi Tiết Phóng Ly, đương nhiên Tiết Phóng Ly biết người kể chuyện đang vui mừng vì điều gì, quả thật ông ta cũng nên vui mừng.

Nếu không có Giang Quyện ở đây thì dù câu chuyện này người kể chuyện nghe được từ đâu, hôm nay hắn chỉ có thể may miệng ông ta lại, khiến cho sau này dù còn sống ông ta cũng không thể truyền bá nó nữa.

Mà những chuyện này, Tiết Phóng Ly sẽ không nói cho Giang Quyện, hắn chỉ thờ ơ cười cười: "Không cần để ý."

Giang Quyện "Ò" một tiếng, trong lòng vẫn mờ mịt, mà Vương gia nói không cần để ý thì chắc cũng không phải là chuyện gì quan trọng đâu nhỉ.

Giang Quyện mờ mịt, những người khác trong tửu lâu thấy vậy thì càng mờ mịt hơn.

Tình huống gì vậy?

Phát triển này bọn họ không hiểu?

An Bình Hầu vốn là quân tử thì lại bắt nạt một cô gái yếu đuối.

Còn Ly vương vốn tàn ác thì lại ra tay giúp đỡ cô gái yếu đuối kia.

Vậy thì là như vầy, An Bình Hầu lớn tiếng trách mắng Ly vương phi ỷ thế hiếp người, quay đầu lại người ỷ thế hiếp người lại là gã.

Còn Ly vương phi, người kể chuyện bị y "ỷ thế hiếp người" bây giờ lại dập đầu cảm tạ ơn cứu mạng của y.

Là sao vậy?

Chuyện hôm nay cả quá trình, phần cuối ngoài dự đoán của mọi người, có thể nói là sương mù dày đặc khiến đầu óc mơ hồ, nhưng mà có hai việc vô cùng rõ ràng.

Một trong số đó là An Bình Hầu bắt nạt một cô gái yếu đuối, nhân phẩm đúng là không tốt! Ngày thường ngụy trang nho nhã lễ độ như vậy, cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt thật, quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!

Việc thứ hai, đường đường là Ly vương nắm quyền sinh sát trong tay, hung hãn uy phong như vậy nhưng khi trở về Ly vương phủ cũng là một người sợ vợ?!

Hết chương 67.

Tác giả có lời muốn nói:

Quyện cá mặn: Con cá nằm ở nơi cao nhất của chuỗi thức ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play