Bữa tối hai người tốt lành cứ thế trở thành cuộc gặp bốn người.

Hứa Nhiễm là một người nói nhiều, dạo này chuẩn bị cho lễ cưới lại càng chia sẻ không hết chủ đề. Chồng cô ấy và cô ấy ăn ý kẻ xướng người họa, nhanh chóng làm nóng bầu không khí.

Bên bàn này thì không hòa thuận như vậy. Có một số người nhìn bề ngoài điềm tĩnh lịch thiệp, nhưng trong tối lại âm thầm giày vò người khác trút giận. Ngón tay Bùi Y bị bóp sắp rụng rời, giằng ra mấy lần cũng không có kết quả. Cô dùng chân chắn người bên cạnh, đè thấp giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Hứa Nhiễm nhìn tình trạng cuồn cuộn sóng ngầm này, rất biết ý kéo chồng ra ngoài lấy nước chấm. Thẩm Yến Lẫm chờ người đi xa, trầm mặt hờn dỗi: "Phiền."

Bùi Y không rõ vì sao, nghĩ ngợi rồi dịu dàng dỗ anh: "Chẳng phải gọi nồi uyên ương cho anh rồi sao?"

Thẩm Yến Lẫm: "..."

Bùi Y quan sát thấy sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi, trở tay nắm tay anh lắc lắc: "Anh muốn nước chấm gì, em đi lấy cho anh."

Anh vẫn xụ mặt không nói năng gì.

Trong lòng Bùi Y cũng đoán được đại khái, cô nhích lại gần một chút, mềm giọng nói: "Em cũng không ngờ lại gặp họ ở đây. Ăn xong rồi chúng ta về, được không?"

Cuối cùng Thẩm Yến Lẫm cũng ngước mắt liếc nhìn cô một cái, giơ tay nhào mặt cô, cơn giận mới nguôi đi hơn vừa nãy một chút: "Chuyện em muốn nói với anh trong điện thoại là chuyện gì?"

"Việc đó..." Bùi Y hơi chần chừ, khẽ nói: "Em thôi việc rồi."

Người trước mặt dường như không quá kinh ngạc, thản nhiên đáp: "Bàn giao khi nào?"

Bùi Y bất giác cụp mắt xuống, giọng nói cũng nhỏ đi: "Hôm nay đã bàn giao xong rồi."

Thẩm Yến Lẫm hiểu rõ trong lòng, trên mặt không hề gợn sóng: "Vậy càng tốt, có phải sau này mỗi khi trời tối, anh đều có thể để bụng rỗng đi về rồi không?"

Bùi Y cười nhạt đi, chưa nói được hay không, hỏi ngược lại anh: "Anh thì sao, anh muốn nói gì với em?"

Bên kia bình phong ngăn cách, một nam một nữ vừa quan sát tình hình trên bàn, vừa chậm chạp pha nước chấm.

"Này, người bạn kia của em và bạn trai cô ấy quen biết thế nào vậy?"

Hứa Nhiễm nhớ lại: "Hình như là trong một vụ án. Bạn trai cô ấy quen biết cô ấy lúc phá án, sau đó vừa gặp đã yêu rồi theo đuổi cô ấy không bỏ... Lãng mạn chứ?"

Người đàn ông ngay thẳng gắp rau thơm vào bát nhỏ, cười nhạo một tiếng: "Vụ án của đội hình sự à? Không có cảm giác lãng mạn, ngược lại cảm giác thật không may mắn."

"Con người anh thật nhàm chán." Hứa Nhiễm lườm anh ta một cái, lại lấy cánh tay chọc chọc anh ta, ra hiệu anh ta nhìn về phía bàn: "Em vẫn cảm thấy hai người họ trông vô cùng đẹp đôi, anh có cảm thấy vậy không?"

Người đàn ông nhìn sang: "Ừ, có."

Hứa Nhiễm chê anh ta qua loa: "Có cái gì?"

Đối phương nhún vui: "Có phải bạn em không có tính nóng nảy phải không? Bạn trai cô ấy trông cá tính mạnh, vừa hay trung hòa với cô ấy."

Hứa Nhiễm cầm thìa vớt ớt ở đáy khay, ngạc nhiên nói: "Anh nhìn thế nào mà ra cá tính mạnh? Bình thường bạn trai cô ấy nghe lời cô ấy răm rắp, vô cùng chiều cô ấy."

"Vậy à?" Anh ta đẩy kính mắt nhìn kỹ đằng trước: "Anh thấy là bạn em chiều anh ta mới đúng?"

Hứa Nhiễm nhìn sang theo ánh mắt anh ta. Trên bàn cách đó mấy mét, người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi xị mặt, mặc cho người bên cạnh lắc tay anh dịu dàng dỗ dành thế nào cũng thờ ơ. Cuối cùng người phụ nữ khom người xích lại gần rồi nói gì đó, một cánh tay chống lên đùi anh, tư thế mềm mỏng lấy lòng. Anh lạnh lùng liếc cô một cái, xoa mặt cô như chủ nhân bố thí cho thú cưng, sau đó ôm eo cô.

"Ây... Gã chó." Hứa Nhiễm chậc chậc cảm khái: "Anh ta như thế là cầu hôn thành công rồi, cuối cùng lộ bộ mặt thật à?"

"Em khoan hãy lo bộ mặt thật của người ta." Người đàn ông sau lưng cô bưng bốn bát nước chấm, xị mặt sau lưng cô: "Bà xã, họ nói xong rồi chứ? Chúng ta quay lại được chưa?"

Hai người ngồi trở lại bàn. Món ăn lần lượt lên đủ. Cảnh sát Thẩm sau khi được chiều chuộng an ủi đã lấy lại phong độ quý ông, tận tụy cầm đũa nhúng đồ ăn cho bạn gái, rồi xếp thành núi nhỏ riêng biệt trong đĩa của cô, làm cho người kia nhỏ giọng trách anh: "Được rồi, đủ rồi... Nhiều vậy em ăn không hết, lãng phí."

"Em ăn trước đi, còn thừa thì để anh."

"Anh đâu có thích ăn cay."

"Anh nhúng lại vào nồi bên anh lần nữa."

"Anh không thấy phiền à."

"Không."

...

Hứa Nhiễm như cười như không đánh mắt nhìn hai người này, nắm bắt thời cơ ngọt ngào thích hợp chuyển chủ đề sang hai người họ: "Đừng chỉ nói chuyện của chúng tôi nữa, lúc nào mới được uống rượu mừng của hai người đây?"

Hai người bàn bên này đồng thời im lặng giây lát. Thẩm Yến Lẫm mỉm cười đáp: "Sắp rồi."

"Thật không?" Hứa Nhiễm kinh ngạc nhíu mày, nhìn sang người trong cuộc đóng vai trò quyết định.

Bùi Y khẽ cười: "Ừ."

Thấy cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt và mủi lòng, người trước mặt lập tức trở nên hào hứng: "Cậu xem! Mình đã nói mà! Lần trước lúc thử váy cưới mình đã nói rồi! Bộ đó..."

"Cậu nói cái gì cơ." Bùi Y cười ngắt lời cô ấy: "Sau này cậu có đặt ở hàng đó không?"

Thẩm Yến Lẫm ngước mắt nhìn hai người một cái.

"Không, mình đổi cửa hàng khác. Cửa hàng này rẻ hơn mà mẫu mã đa dạng hơn." Nói đến đây, Hứa Nhiễm cầm điện thoại thích thú lướt cho cô xem: "Cuối cùng mình chọn cái này, cả cái này nữa, đẹp không?... Vậy lát nữa mình chia sẻ cửa hàng cho cậu... Thôi, mình gửi thẳng cả bộ kế hoạch hôn lễ mà mình làm cho cậu là được... Cậu cứ tranh thủ vui đi thôi."

Bùi Y dịu giọng đồng ý: "Được, vậy thì mình yên tâm chờ chép bài rồi."

"Đừng." Người bên cạnh khẽ nắm đầu gối cô, cười nhìn sang bên kia bàn: "Chuẩn bị hôn lễ phức tạp như thế, cô cứ gửi kế hoạch cho tôi thì hơn."

"Chẹp, hai người thôi đi." Hứa Nhiễm nhăn mũi giả vờ chê bai: "Hôm nay tôi chưa ăn được bao nhiêu thịt, đã bị hai người cho ăn no rồi."

Chú rể tương lai cười một tiếng, rất hào phóng: "Cô giúp chúng tôi nhiều như vậy, bữa này để tôi mời đi. Cô muốn ăn gì nữa thì gọi thêm."

"Thật không? Vậy tôi không khách sáo nữa, phục vụ..."

Cuối cùng bữa tối này kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

Trước quầy tính tiền có mấy người xếp hàng, Thẩm Yến Lẫm cầm mấy viên kẹo bạc hà đưa cho Bùi Y, ra hiệu bên trong đông người, bảo cô ra bên ngoài chờ.

Nửa phút sau, Hứa Nhiễm ngậm kẹo đi vào vỗ vai Thẩm Yến Lẫm, cười tủm tỉm đề nghị: "Cảnh sát Thẩm, xuất hóa đơn giúp tôi được không?"

"Được." Thẩm Yến Lẫm quay người lại, thẳng thắn đưa ra điều kiện: "Hai người vừa nói váy cưới gì thế?"

"Hửm?" Hứa Nhiễm cúi đầu chăm chú lướt thông tin mã số thuế trên điện thoại, lơ đãng hỏi lại: "Váy cưới cái gì cơ?"

Thẩm Yến Lẫm cụp mắt nhìn động tác của cô ấy, một lát sau, chợt hỏi: "Lần trước Y Y cũng thử váy cưới à?"

***

Trên đường về, Bùi y cảm giác rõ ràng người ở ghế lái cực kỳ vui vẻ.

Cô chẳng hiểu sự vui vẻ này và bực bội vừa rồi của anh là sao cả, nhưng cũng may không cần dỗ nữa. Cô quay sang nhìn bên mặt anh, dịu dàng lên tiếng: "Anh muốn nói với em cái gì, bây giờ nói được chưa?"

Thẩm Yến Lẫm trước đèn đỏ nhìn cô chăm chú như cười như không hồi lâu, mãi cho đến khi người kia cảm thấy mất tự nhiên: "Anh nhìn em làm gì, chuyện gì thì anh nói đi."

Đương nhiên anh sẽ không nói anh đã biết cô từng đi thử váy cưới. Cô dễ xấu hổ như vậy, bị anh nói toẹt ra chắc chắn sẽ đỏ bừng tai, lắp bắp giải thích rằng, cô chỉ đi cùng với người khác, ban đầu cô cũng không muốn thử, là bị lôi kéo đi thử...

Thẩm Yến Lẫm một tay giữ vô lăng, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Trước đó anh vẫn luôn cho rằng cô rất phản đối kết hôn, chỉ đang cố ép mình chiều theo anh mà thôi. Hôm nay biết được bất ngờ này khiến anh rất mừng rỡ, hóa ra người luôn trốn tránh hôn nhân cũng từng âm thầm khoác lên bộ váy cưới. Anh thấy bóng lưng xách váy đứng trước gương trong điện thoại, phải chăng lúc đó cô cũng có tâm trạng trái ngược, mong mỏi một hôn lễ với anh?

Câu hỏi này đã tìm được đáp án vào buổi trưa hôm sau.

Nhân viên cửa hàng nghiêm túc nghe Thẩm Yến Lẫm miêu tả hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, quay lại cầm album trên kệ lật ra: "Phải, hồi trước cửa hàng chúng tôi có một bộ váy cưới mà anh nói... Anh xem, là cái này à?"

Thẩm Yến Lẫm cúi đầu nhìn hình ảnh trong album.

Có lẽ giữa người và người tồn tại từ trường hút nhau, giữa người và vật cũng vậy, thích hay không, phù hợp hay không, đều quyết định ở ấn tượng đầu tiên. Gần như chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Yến Lẫm đã chắc chắn, đây là váy cưới của Bùi Y. Cô mặc vào sẽ hợp hơn bất cứ ai trên thế giới này, là dáng vẻ anh mong đợi, là người vợ xinh đẹp nhất của anh.

"Đúng, là cái này." Đầu ngón tay anh khẽ ấn nhẹ góc trang album, như đang cẩn thận cảm nhận cảm xúc, giọng nói bất giác nhẹ đi: "Cái này vẫn còn chứ?"

Nhân viên cửa hàng lấy làm tiếc trả lời: "Thật không may, chiếc này đã bán đi cách đây không lâu rồi."

Thẩm Yến Lẫm truy hỏi: "Chỉ có một bộ đó sao?"

"Đúng vậy, bộ đó là thuần thủ công, chỉ có một chiếc." Nhân viên cửa hàng tiện thể mở một quyển album khác đưa cho anh: "Thưa anh, anh cũng có thể xem thử kiểu dáng khác, đây toàn là mẫu mới chúng tôi vừa về trong tuần này..."

Giám đốc thấy khách hàng im lặng, vẻ mặt không vui, vội vàng đi tới khẽ hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Nhân viên cửa hàng thuật qua sự việc, giám đốc nhìn album trong tay cô ấy, hiểu ra: "Ồ, bộ đó à."

Cô ngẩng đầu nhìn khách hàng, mỉm cười đoan trang lịch sự: "Thưa anh, là thế này. Đúng là bộ váy cưới đó đã được một vị khách hàng đặt trước rồi, nhưng mà hai ngày trước đúng lúc anh ấy liên lạc với tôi nói anh ấy không cần dùng bộ váy cưới đó nữa, nhờ tôi bán lại giúp anh ấy."

Ánh mắt Thẩm Yến Lẫm sáng lên.

Giám đốc tiếp tục giới thiệu: "Vị khách hàng đó là người làm nghệ thuật, lúc trước đặt bộ váy cưới này là định dùng làm triển lãm. Bây giờ triển lãm của anh ấy tạm thời hủy bỏ, anh ấy đảm bảo váy cưới vẫn hoàn toàn mới, giá cả cũng dễ thương lượng, không biết ý anh thế nào?"

Thấy người trước mặt hơi do dự, giám đốc mỉm cười, hòa nhã đề nghị: "Anh cũng có thể liên lạc trước với anh ấy, hiểu rõ tình trạng rồi quyết định."

Thẩm Yến Lẫm gật đầu: "Được."

"Vậy tôi cho anh phương thức liên lạc." Đối phương cầm lên một tấm danh thiếp của cửa hàng từ trên bàn, viết ra một dãy số bằng bút bi: "Đây là số điện thoại của khách hàng đó."

Trên danh thiếp màu trắng tinh tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Thẩm Yến Lẫm vô thức đưa tay quệt mũi, lịch sự cảm ơn: "Anh ta tên là gì?"

Giảm đốc mỉm cười, đưa danh thiếp ra bằng hai tay: "Anh ấy họ Cố. Anh Cố."

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Bùi (dịu dàng): Đúng vậy, con người tôi quả thật không biết cáu kỉnh là gì. Chỉ là người chọc đến tôi đều tình cờ tự chết thôi.

Đội trưởng Thẩm (nhả khói): Cục cưng, em không cần áp KPI cho anh như vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play