Người của phủ Định Quốc Công tất nhiên từng thử qua trăm loại sơn hào hải vị, nhưng đứng trước viện, ngửi thấy hương vị mê người này, hắn cũng không kiềm nén được mà thèm nhỏ giãi, muốn nhanh chóng cắn xuống một miếng. Chỉ là Cao Lạc Xuyên đã quá quen với việc Cao Lạc Thần làm ra chuyện độc ác, mặc dù không rõ nguyên do nàng đưa bếp lò vào tận trong sân là gì, nhưng vẫn một mực gắn vào hai chữ "Âm mưu", nhìn Cao Thuần đứng bên cạnh nàng, tim muốn nhảy ra tới cuống họng.
Liễu thị và Cao Lạc Xuyên có cùng một cái nhìn về Cao Lạc Thuần, hiểu rõ tâm tính nàng thế nào, cho nên lúc này không dám mở miệng, sợ làm nàng nổi điên. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có một con dao sắc bén, làm sao có thể không lo lắng?
Tình cảnh lúc này, ngoại trừ Cao Lạc Thần và tiểu nha hoàn, thì Cao Thuần là bình tĩnh nhất, nàng đỡ mâm thức ăn, không đợi Cao Lạc Thần cho phép, với lấy đôi đũa trên mâm, trước tiên gắp một miếng thịt gà lên cắn một miếng. Cao Lạc Thần hoàng hồn, nhìn thấy nàng ta hành động không biết xấu hổ, giận đến đầu bốc lửa, đoạt lấy thức ăn, trừng mắt nhìn Cao Thuần, trong mắt đều là bất mãn.
"Có --" Cao Lạc Xuyên thấy Cao Thuần ăn không chút kiêng dè, mất tự chủ thốt ra chữ này, chợt cảm thấy không đúng. Tuy rằng ngày thường Cao Lạc Thần hay làm chuyện vô sỉ, nhưng cũng không đến nỗi làm những việc hạ độc hại người, mà Cao Lạc Thần đương nhiên nghe ra hắn muốn nói gì, nàng cười lạnh một tiếng, cầm lấy một đôi đũa sạch, cũng nếm thử một miếng. Mùi vị này tuy không thể tận thiện tận mỹ, tuy nhiên đủ để nàng thoả mãn.
"Phương Trạch, tiễn những vị khách không mời mà đến này đi đi." Cao Lạc Thần híp híp mắt nhìn mặt mày Cao Lạc Xuyên trắng trắng hồng hồng, nói chuyện không chút nể tình. Đã nói thẳng là khách không mời mà đến, nhưng lại dùng chữ "Tiễn". Phương Trạch là người của Cao Lạc Thần, thưởng phạt đều do Cao Lạc Thần quyết định, những ngày qua thăm dò trong viện được không ít chuyện, đương nhiên nàng chỉ làm theo lời Cao Lạc Thần, khách khí mời Cao Lạc Xuyên và Liễu thị ra ngoài.
Cao Thuần đứng im không nhúc nhích, tựa như nàng tới trước Cao Lạc Xuyên và Liễu thị một bước, hiển nhiên không phải khách không mời mà đến. Cao Lạc Thần cúi đầu nhìn miếng thịt bị Cao Thuần cắn một góc, khóc không ra nước mắt. Thịt đã bị nàng ta cắn thành ra như vậy, Cao Lạc Thần làm sao có thể ăn tiếp? Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Cao Thuần một cái, lại thấy nàng ta bày ra dáng vẻ vô tội, Cao Lạc Thần không biết da mặt Cao Thuần trở nên dày như thế từ lúc nào? Nếu không phải biết rõ nàng ta là nữ chính, Cao Lạc Thần đã sớm đuổi nàng ra ngoài, không thể làm gì hơn là khách khí, hỏi: "Ngươi còn lưu lại đây làm gì? Còn không mau về điện của mình nghỉ ngơi? không sợ ta hạ độc sao?"
Cao Thuần liếc nhìn Cao Lạc Thần một chút, làm như không nghe thấy ý tứ tiễn khách, khẽ mỉm cười, nói: "Ta không biết Nhị tỷ có tay nghề nấu nướng tốt như vậy?"
Có câu không đưa tay đánh mặt người tươi cười, Cao Lạc Thần lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo kiêu ngạo:" Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm."
Ngày thường là một mặt chanh chua đanh đá, nào thấy một Cao Lạc Thần tinh thần phấn chấn, sắc mặt tuỳ ý long lanh thế này? Cao Thuần nhìn chằm chằm, che dấu ánh mắt đánh giá, cười dịu, hỏi: "Không biết viện của ta có may mắn được mở rộng tầm mắt hay không."
Cao Lạc Thần vừa nghe lời này, liền nâng cao cảnh giác, hai mắt mở to, quai hàm căng cứng nhìn Cao Thuần không chớp mắt. Nàng ta muốn sau này đều đến đây ăn chùa uống chùa? Bây giờ nhất định không đi? Chỉ tiếc cánh cửa nơi này không chào đón! Cao Lạc Thần nhíu mày, nói: "Ngươi không có phúc phận này, mau bỏ ý nghĩ đó đi."
Nụ cười trên mặt Cao Thuần cứng đờ, mím môi không đáp.
Nàng không nói lời nào, cả người trở nên cao lãnh, Cao Lạc Thần không nhìn nổi bộ dạng này. Cao Thuần xinh đẹp hơn người, nụ cười của nàng như bách hoa Xuân Sơn mới nở, thời điểm không cười, lại là một mặt ý lạnh, thỉnh thoảng còn len lỏi mấy phần ác liệt. Đừng quên người này là nữ chính a, nếu nàng thành công lấy lòng nữ chính, há chẳng phải sẽ tránh được kết cục bi thảm sao? Cao Lạc Thần nghĩ nghĩ một hồi, con ngươi vòng tới vòng lui, cuối cùng trao "Say gà tám đoạn chém" vào tay Cao Thuần, giả vờ tự nhiên phất tay một cái: "Ngươi cầm về đi."
"Đa tạ Nhị tỷ." Cao Thuần khẽ cười, không có ý khước từ, nhận lấy đồ ăn, ung dung nếm thử một miếng, lại làm bộ hờ hững, hỏi: "Nhị tỷ muốn thu nhận tên tiểu chưởng quỹ kia để làm gì?" Nghe nói Tần Trọng vô cùng tuấn mỹ, có không ít Quý phụ nhân trong kinh lén lút nuôi trai tơ, không phải Cao Lạc Thần cũng có phần tâm tư này chứ? Khoảnh khắc ý niệm này nảy lên trong đầu, Cao Thuần không nhịn được nhướn mày lên.
Cao Lạc Thần cảnh giác nhìn Cao Thuần, chẳng lẽ nàng ta muốn nói giúp Tề Vị, còn muốn giữ người ở lại? Sau khi nàng rời đi, dựa vào tính cách của Cao Lạc Xuyên, chắc chắn sẽ dành không gian riêng cho hai người kia, sau đó Cao Thuần đích thân đến Kinh Hồng viện, lại làm càn một phen. Cao Lạc Thần càng nghĩ càng thấy buồn nôn, nhất thời giận đến tái mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện đã bàn bạc xong, ngươi còn muốn nói giúp hắn sao?"
Nhận thấy Cao Lạc Thần có ý chống cự, hạt giống hoài nghi trong lòng Cao Thuần càng phát triển, nàng hơi nhíu mày, không tiếp tục đề cập tới, trả lại một tiếng "Cáo lui" liền bưng mâm rời đi. Cao Lạc Thần đứng ở phía sau, bất mãn lầm bầm với bóng lưng của nàng: "Có bản lĩnh thì để đồ ở lại a!"
Mấy ngày tiếp theo, Cao Lạc Thần không dám nhóm bếp nấu thêm món gì, chỉ lo Cao Thuần lại đến cửa đòi ăn. Người ở sơn trang gửi thư đến, nói là đã an bài xong cho Tần Trọng, giao dịch với Tề gia cũng đã hoàn tất xong xuôi, tiếp theo chỉ đợi đến Trân Châu thịnh yến. Cao Lạc Thần xem xong thì thoả mãn, mấy ngày nay an phận ở trong viện.
Chỉ hơn nửa tháng nữa là tiệc Trân Châu thịnh yến được tổ chức, Triệu Lan Khuê phong phanh nghe được tin tức, vội mời Cao Lạc Thần đến Lan Đình Các làm khách. Lúc này quả thật bất lực ôm một bụng đắng, đầu tiên là Bích Ngọc rời đi, tiếp theo là Tề gia được Lạc Thần sơn trang trợ giúp. Nếu không phải hạ nhân Phong Nguyệt Lâu uống say để lộ, hắn còn chẳng hay biết điều gì. Triệu Lan Khuê thuyết phục bản thân phải tin tưởng Cao Lạc Thần, nhưng chứng kiến từng khách nhân lần lượt bị kéo sang Phong Nguyệt lâu, hắn không thể ngồi yên được nữa.
Cao Lạc Thần đến Lan Đình Các, lẳng lặng thưởng trà, không nói lời nào. Hết một chén trà, rốt cuộc Triệu Lan Khuê đứng ngồi không yên, chắp tay hướng về Cao Lạc Thần, cay đắng, nói: "Cao cô nương, xin hãy nói với tôi một câu."
"Muốn ta nói cái gì?" Cao Lạc Thần liếc Triệu Lan Khuê một chút, cười châm biếm, nói: "Không phải Triệu lão bản không tin ta đấy chứ?"
Triệu Lan Khê nghe xong, trên mặt đỏ quẫn, một hồi sau mới chầm chậm nói: "Xin lỗi cô nương, chỉ là việc lần này --"
Cao Lạc Thần không đủ kiên nhẫn nghe hắn trình bày, nàng đương nhiên hiểu tâm tình hắn thế nào, cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, chậm rãi nói: "Triệu lão bản không cần lo lắng, lẽ nào ta sẽ hại ngươi? Phong Nguyệt Lâu làm ăn thế nào không lẽ người không biết? Ngươi không tin Lan Đình Các có thể dành phần thắng?"
Triệu Lan Khê lúng túng: "Chuyện này, cũng không phải như vậy --"
Cao Lạc Thần khoát tay áo, cong môi cười một tiếng, nói: "Ta sẽ giúp ngươi một tay. Có điều ngươi không cảm thấy, cùng là những món ăn giống nhau, nhưng ở hai nơi lại có hương vị hoàn toàn khác biệt, như thế không phải càng thú vị sao? Nếu đã muốn giẫm lên Phong Nguyệt Lâu, vậy không bằng dùng một đòn đè nó vào trong vũng lầy, để nó không cách nào đứng lên nữa?"
Triệu Lan Khuê nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn Cao Lạc Thần mang nụ cười như gió xuân, nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Tề gia là cữu gia của nàng, Cao Lạc Thần còn như vậy, giả như hắn đắc tội với nàng, đến lúc đó phải làm sao? E là sớm không chịu nổi. Người đời đều nói Cao Đại tiểu thư bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, không hiểu lễ nghi liêm sỉ, nhưng dựa vào những gì hắn tận mắt chứng kiến thì không phải như vậy, trên người nàng rõ ràng mang theo ngàn vạn bảo vật a! Người nào may mắn được nàng trợ lực, chắc rằng không phải lo chuyện thành đại sự! Triệu Lan Khuê hướng Cao Lạc Thần bái một cái: "Ta đã biết", sau đó cung kính lùi ra ngoài. Cùng lúc này hắn nhìn thấy một nữ nhân dáng dấp thư sinh bước vào, bèn nhỏ giọng nói: "Cao tiểu thư, có một vị cô nương đang đợi."
Cao Lạc Thần nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt Cao Thuần lành lạnh lặng lẽ, trong lòng thầm mắng: "Đúng là bám dai như đỉa." Nàng định làm bộ không nhìn thấy, không ngờ Cao Thuần đã chủ động đón đường, nói: "Nhị tỷ."
Có thể gọi Cao Lạc Thần là Nhị tỷ, ngoại trừ vị Tam tiểu thư phủ Định Quốc Công thì còn ai? Nhưng hắn nghe đồn, quan hệ tỷ muội các nàng không được tốt, Triệu Lan Khuê âm thầm than khổ, sớm biết như vậy đã không lên tiếng. Hắn sợ hai vị này gây nháo ở Lan Đình Các, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nếu như nghiêm trọng, tửu lâu của hắn cũng coi như xong đời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT