Thường Ánh Tuyết chỉ vừa rời đi, vẫn chưa kịp an tâm uống một chén trà ngon, lại nghe hạ nhân nói có Đình Uý Trương Chiêu đến thăm hỏi.
Trương Chiêu này đến cũng vẫn là nghĩ đến mặt mũi phủ Quốc Công, không dám cho người đến Đình Uý tự dò la, thay vào đó tự mình tìm tới cửa. Đối với nhân vật nhỏ trong tiểu thuyết, Cao Lạc Thần không mấy lưu tâm, thế nhưng Trương Chiêu này, đúng là có chút mơ hồ trong trí nhớ, hình như vụ án hạ độc trong Vương phủ cũng là do hắn phá, chỉ khác là lúc đó nha đầu đã hạ độc thành công, làm Sở Vương suýt chút nữa thì đi đời nhà ma.
Thời thế hỗn loạn.
Cao Lạc Thần lầm bầm một câu, phủi phủi tay áo đứng dậy, quyết định đi gặp Trương Chiêu.
Bỗng nhìn thấy Cao Lạc Xuyên từ bên ngoài vội vã lao vào, hắn đưa mắt nhìn Cao Lạc Thần một chút, thấp giọng nói: "Đường đường là đại khuê nữ, một mình ngươi làm sao có thể tiếp khách? Trương Chiêu là người của Đình Uý tự, chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng phủ Định Quốc Công và hắn có quan hệ đặc biệt." Dừng một chút, lại trầm giọng nói, hai hàng lông mày nối thành một đoàn: "Ngươi không cần ra mặt, chuyện này ta sẽ giải quyết."
Cao Lạc Thần nhìn Cao Lạc Xuyên một lượt, cười cợt trong lòng, thiếu nữ khuê phòng ta đây tiếp khách còn ít sao? Có điều nàng nhìn ra âu lo và thân thiết trên mặt hắn có vài phần phát từ chân tâm, lúc này mới hoà hoãn ngữ khí, nói: "Ta chỉ đơn giản là phối hợp điều tra? Thì có gì sai? Huynh trưởng, lẽ nào ngươi muốn cản trở người thi hành công vụ?"
Hô hấp Cao Lạc Xuyên hơi ngưng lại, cau mày chăm chú nhìn Cao Lạc Thần, cứng rắn nói: "Không được phép ra mặt, chuyện này phụ thân và ta sẽ giải quyết, lý nào lại cần nữ quyến trong phủ xuất đầu lộ diện."
"Nhưng lúc đó huynh không có mặt ở đó, thì giải quyết thế nào?" Cao Thuần lặng lẽ chen vào một câu: "Nhị tỷ và muội cùng đi đi, ngày hôm đó hai tỷ muội chúng ta đều có mặt."
Cao Thuần vừa lên tiếng, nét mặt Cao Lạc Xuyên lập tức dãn ra, nói cái gì không thể gặp nam tử? Chỉ là mượn cớ! Cao Lạc Thần ngang ngược phách lối quen rồi, hắn rõ ràng chỉ sợ nàng gây thêm chuyện. Hiện tại Cao Thuần đã lên tiếng, hiển nhiên khiến hắn an tâm không ít. Trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta cùng đi."
Cao Lạc Thần trừng mắt nhìn Cao Lạc Xuyên, hỏi: "Ngươi đi làm gì?"
Một câu này tức khắc khiêu khích lửa giận hừng hực từ phía Cao Lạc Xuyên, nếu không phải bên cạnh có Tam muội, e là hắn đã bắt đầu răn dạy Cao Lạc Thần một trận.
Trương Chiêu đến phủ Định Quốc Công đã lâu, chờ đợi một hồi, chưa gặp Định Quốc Công thì thôi, thậm chí ngay cả Thế tử cũng không thấy bóng dáng, tất cả những người hắn gặp vỏn vẹn là mấy gã sai vặt. Hắn đưa một tay ra sau lưng, tay khác vuốt vuốt chòm râu, híp mắt lại thở dài một hơi.
"Để Trương Đình Uý đợi lâu." Tuy rằng Cao Lạc Xuyên bị Cao Lạc Thần lên tiếng cợt nhả, nhưng vẫn cùng hai vị muội muội tiếp khách, hướng về Trương Chiêu vừa chắp tay vừa cười ôn hoà.
Trương Chiêu chắp tay đáp lễ, tầm mắt thoáng đánh giá hai vị tiểu thư phủ Định Quốc Công trong chốc lát rồi trở về trên người Cao Lạc Xuyên, khẽ thở dài một hơi, nói: "Quấy rầy hai vị tiểu thư quý phủ, thực sự là chuyện bất đắc dĩ. Sự việc hệ trọng, trong cung truyền ý chỉ, tại hạ chỉ có thể dốc sức phá án. Vì vậy tại hạ tới đây, muốn thỉnh giáo hai vị một vài chi tiết nhỏ."
Cao Lạc Xuyên quay đầu nhìn Cao Lạc Thần một chút rồi chắp tay hướng Trương Chiêu, nói: "Trương Đình Uý không cần khách khí, có gì muốn biết, cứ việc hỏi thẳng."
Ánh mắt Trương Chiêu phút chốc sáng ngời, nếu phủ Định Quốc Công có chủ ý không muốn cho hắn gặp Cao Lạc Thần, hắn cũng không thể làm gì, trừ phi trong cung có chỉ. Nhưng có ai không biết hiện nay Định Quốc Công Cao Tuấn là sủng thần? Thế tử quý phủ hào sảng như vậy, chuyện này liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn chuyển hướng sang Cao Lạc Thần, hỏi: "Nghe nói Nhị tiểu thư và Thường tiểu thư xảy ra xung đột?"
Cao Lạc Thần ngoắc ngoắc môi, vuốt cằm nói: "Đúng." Đã vào tận Đình Uý tự, thiết nghĩ Thường Ánh Tuyết sẽ không kín miệng, hơn nữa dựa vào tính cách của nàng, nói dối tất nhiên sẽ bị phát hiện. Không chờ Trương Chiêu tiếp tục hỏi, Cao Lạc Thần nhân tiện nói: "Ta và Thường Ánh Tuyết xảy ra tranh cãi, nàng ra sức công kích ta. Tuy rằng ta đây ngày thường ôn nhu lương thiện, nhưng há có thể để nàng tuỳ ý bắt nạt? Đánh trả là chuyện đương nhiên, người đá nàng một cước là ta, mà nha hoàn bên cạnh nàng, chưa từng động thủ."
Nụ cười trên mặt Trương Chiêu cứng đờ, ngay cả Cao Lạc Xuyên đứng một bên nét mặt cũng nhanh chóng trở nên khó coi. Tưởng tượng một chút, một vị khuê tú gia tộc bề thế đưa chân ra đạp người, nên hình dung như thế nào? Bọn họ không biết, hôm đó Cao Lạc Thần cải nam trang, hành động rất tiện. Trương Chiêu thu lại dáng vẻ bình đạm, nói: "Đã như vậy, vì sao Cao tiểu thư lại nói nha hoàn kia bắt nạt chủ tử?"
"Chuyện này truyền ra ngoài thì không hay lắm." Cao Thuần tiếp nhận câu hỏi: "Nhị tỷ ta làm như vậy đã là cân nhắc đến mặt mũi của Thái Thường Tự, dù sao động thủ với tiểu thư phủ Quốc Công cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nha đầu kia vốn đã có tội, sao không thể gánh thêm tội danh, như vậy hai bên đều dĩ hoà vi quý."
Trương Chiêu gật gật đầu, kiểu đấu đá này trong kinh cũng không hiếm gặp, phần lớn trường hợp đều là nô tài hoặc nha hoàn gánh tội thay. Đối với mâu thuẫn giữa Cao Lạc Thần và Thường Ánh Tuyết hắn cũng không mấy hứng thú, đánh vào trọng điểm, hỏi: "Nói cách khác, Nhị tiểu thư đã nhìn ra nha hoàn kia có vấn đề từ trước?"
Cao Lạc Thần nhìn Cao Thuần một chút, thấy trong con ngươi xẹt qua một tia trêu tức, liền hiểu ra là nàng cố ý. Đối diện với Trương Chiêu, Cao Lạc Thần kéo ra một nụ cười khéo léo, nàng nói: "Nha đầu kia lén lén lút lút, chẳng có chút thành thực giống nha hoàn Phương Trạch bên cạnh ta. Coi như tiểu gia nhà nghèo, nhưng bước vào Vương phủ cũng nên câu nệ trang trọng, tại sao nàng ta lại như vậy? Ta nhìn vẻ mặt gian giảo, bèn đoán mò một phen, nào ngờ Sở Vương Thế tử thật sự tìm thấy độc dược trên người nàng."
Ánh mắt Trương Chiêu nhìn Cao Lạc Thần dần thay đổi, những lời đồn trong kinh về vị tiểu thư này vốn không hay, kỳ thực hắn nghiêng về ý nghĩ Cao Lạc Thần nhìn chủ tớ Thường Ánh Tuyết chướng mắt, vô tình mèo mù gặp cá rán.
Nha hoàng kia tuy không được xếp vào hàng tuyệt sắc, nhưng cũng có thể xem là thanh tú, nào giống Cao Lạc Thần hình dung? Việc đã đến nước này, Trương Chiêu biết có hỏi thêm cũng không thu thập được gì, chắp tay hướng về phía huynh muội Cao Lạc Xuyên, mở miệng nói: "Đa tạ Cao tiểu thư cung cấp manh mối."
Như vậy cũng tính là cung cấp manh mối? Cao Lạc Thần nhìn Trương Chiêu một chút, lại trừng mắt nhìn Cao Thuần mang ý cười trên môi. Trong kinh đúng là quá nguy hiểm, nàng vẫn nên tìm cơ hội thu gom quần áo mau mau đến sơn trang an phận trồng trọt đi thôi.
Lúc Trương Chiêu chuẩn bị rời đi, Cao Lạc Xuyên bất thình lình lên tiếng, hỏi: "Không biết Đình Uý tự đã điều tra đến đâu rồi?"
Biểu tình trên mặt Trương Chiêu lạnh lẽo, nét mặt nghiêm túc. Hắn lắc đầu, chỉ nói ba chữ: "Không thể nói." Chuyện này có liên quan đến một vụ án lớn cách đây mười lăm năm, không ai dám tuỳ tiện nhắc đến.
Cho tới Cao Lạc Thần, trong lòng nàng rõ rõ ràng ràng. Có gì mà không thể nói? Chỉ đơn giản là mười lăm năm trước Thái tử bị phế, ngày đó tầm ảnh hưởng rất rộng, liên luỵ không ít người. Cho đến nay Thiên tử vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình làm sai, hại Thái tử và Hoàng hậu nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ sai người đến theo dõi tình hình. Có người nói, cho đến nay Thiên tử vẫn chưa lập Thái tử, đều là do chấp niệm Thái tử Ân Thuần Quân quá lớn.
Cao Lạc Thần lặng lẽ quét mắt nhìn Cao Thuần một chút, thấy biểu cảm trên mặt nàng bất biến, giống như việc này không liên can đến mình. Lẽ nào nàng không nghĩ đến chuyện này dây dưa đến việc Thái tử bị phế năm xưa sao? Lẽ nào người của nàng không điều tra ra? Nghĩ như vậy, ánh mắt Cao Lạc Thần nhất thời trở nên vi diệu.
Cao Thuần này quá nguy hiểm, nên giữ khoảng cách với nàng càng xa càng tốt.
Mấy ngày sau, trong cung truyền tin, Thiên tử đặc biệt coi trọng vụ án này, giao cho Thế tử Sở Vương và Đình Uý tự toàn quyền điều tra. Trong số những người Thiên tử đích thân điểm mặt chỉ tên, Cao Lạc Xuyên là một trong số đó.
Sau khi Cao Lạc Thần nghe được tin tức này, liền đi đến viện Cao Thuần một chuyến, nào ngờ bắt gặp bóng người áo đen xẹt qua, tựa như Quạ đen ẩn trong rừng sâu.
Cao Thuần vụng trộm? Cao Lạc Thần nhất thời sốt sắng, biểu tình nghiêm trọng, tựa như đối đầu với kẻ địch mạnh, hiên ngang ngẩng đầu tiến bước, đi thẳng vào viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT