Sau khi cáo biệt, Cao Lạc Thần không hồi phủ cùng Cao Thuần, nàng dẫn Phương Trạch dạo phố, khi thì ghé vào quầy son phấn, khi thì lẻn đến đoạn đường bán tranh, một mặt hiếu kỳ.
"Tiểu -- công tử, người không sợ Mạnh Vãn Chu quay lại tìm chúng ta sao?" Mí mắt Phương Trạch nhảy lên kịch liệt, nhóm người Thái Học Sinh này không phải chỗ dễ trêu, nghe nói lời của bọn họ ngay cả đương kim Thiên tử cũng phải dè chừng, nước bọt cũng có thể đè người chết đuối. Hôm nay tiểu thư ở trước mặt mọi người, làm Mạnh Vãn Chu mất mặt, nếu hắn tìm người trả thù thì phải làm sao?"
Cao Lạc Thần quét mắt nhìn Phương Trạch một chút, cười thần bí: "Hắn dám!" Mạnh Vãn Chu là kẻ tự phụ yêu sĩ diện, sợ là nhận đòn đả kích này, một khoảng thời gian sau cũng không dám ló mặt ra ngoài. Hắn sẽ trở thành đối tượng bị ngòi bút của kẻ khác nhắm vào, nào có ai muốn cùng hắn kéo thành một nhóm? Có điều dựa theo tính cách của Mạnh Vãn Chu này, hắn nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cứu vãn danh tiếng. Tỷ như trước mắt nhận lại mẹ già và vợ con, đợi ít hôm nữa đạt được mục đích, lại tìm cơ hội giết chết cũng không muộn.
Phương Trạch nghe chủ tử nhà mình phân phó như thế,cũng chỉ đành ép tâm trở xuống thật xa. Đi theo Cao Lạc Thần mấy bước, nàng lại giật mình cả kinh: "Đó là Nhị công tử của Minh Viễn Hầu." Nàng từng nghe nói, vị công tử kia đặc biệt thích tìm tiểu thư nhà mình gây phiền phức.
"Sợ cái gì." Cao Lạc Thần gạt bàn tay Phương Trạch chỉ về phía trước, thấp giọng nói: "Chúng ta cải nam trang, con người không có đầu óc như Tạ Ngọc Thành nhận ra ta mới là chuyện lạ."
"Nhưng không phải Tam tiểu thư nhận ra người sao?" Phương Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cao Lạc Thần bị nàng làm nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Hoàn khố như Tạ Ngọc Thành có thể so với Cao Thuần sao?" Một người là hoàn khố trong hoàn khố, tận tâm làm chuyện thất đức, một người là thiên chi kiêu nữ, ngày sau là Nữ đế, há có thể đánh đồng với nhau. Cao Lạc Thần ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên người Tạ Ngọc Thành, phía sau hắn là hai gã sai vặt, cúi gầm mặt bị hắn mắng té tát trút giận. Thoáng liếc ra sau một chút nữa, liền nhìn thấy ba chữ "Phường chọi gà", hiển nhiên, Tạ Ngọc Thành chơi thua.
Hoàn khố ở vương triều này đơn giản là phóng túng chọi gà phi ngựa, rất nhiều kẻ học đòi văn vẻ, chuyện say rượu phạt kẻ ăn người ở là chuyện thường ngày. Phường chọi gà này mở ở đường lớn náo nhiệt, trong ngày thường có không ít hoàn khố ra vào, ngay cả huynh trưởng của nàng Cao Lạc Xuyên, cũng vãng lai mấy lần. Phía bên phải phường chọi gà, là một sòng bạc, hạ nhân đứng phía trước không ngừng mời gọi những con mồi lớn.
Cao Lạc Thần đọc ở trong sách miêu tả về chọi gà, nhân tiện bắt gặp, nàng thật sự muốn đi nhìn một hồi. Hơi suy nghĩ, cũng không để ý đến ánh mắt sầu lo của Phương Trạch, cất bước hướng phường chọi gà đi đến. Phương Trạch nhất thời không khuyên được, chỉ che môi tràn đầy sợ hãi đánh giá tất cả những thứ đang diễn ra xung quanh.
Phường chọi gà hơi trống trải, có chín cái sân chọi phân bố thành hình bát quái, ở giữa là cái sân lớn nhất, mọi người vây xem đông nhất, tiền đặt cược ép tới cao nhất. Ở một góc nhỏ hẻo lánh, vài người ngồi xổm bán đi chính con gà trống của mình. Bình thường người đam mê chọi gà, sẽ không nỡ bán con gà chính mình cực khổ nuôi lớn, nhưng thua sạch ngân lượng trên người, chỉ còn cách dùng bảo bối đặt cọc. Cao Lạc Thần đi một vòng quang phường chọi gà, nhìn thấy không dưới mười người chào hàng "Gà trống bảo bối" của mình.
"Ngươi cảm thấy con nào uy vũ nhất?" Cao Lạc Thần xoay người, hào hứng hỏi.
Phương Trạch một mặt mờ mịt, hồi lâu sau mới khổ sở nói: "Công tử, chẳng lẽ người muốn mua về?"
"Đúng vậy." Cao Lạc Thần cười khẽ một tiếng, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi, nàng đã nhìn trúng một con. Chủ nhân của con gà trống ngồi ở trong góc, không giống những kẻ bên cạnh hô khàn cả giọng rao bán, hắn cúi thấp đầu áng chừng không nỡ. Nam tử không nhẹ không nặng xoa xoa con gà trống, bộ dạng như sắp trải qua sinh ly tử biệt: "Con kia đi." Cao Lạc Thần dứt khoát, nàng bước nhanh đi tới trước mặt người kia, phí hết một phen miệng lưỡi, mới mua được con gà trống đến tay.
"Công tử, mấy con gà ở đây đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, nhưng con này quá chật vật a." Phương Trạch không hiểu những chuyện này, nhưng nhìn con gà này giữa rừng gà chọi hung ác xung quanh, trong lòng nhất thời lo sợ.
"Trước tiên mang về dưỡng cái đã." Cao Lạc Thần khẽ mỉm cười, nói: "Gọi nó là 'Thái Học Sinh'." Nghĩ đến tình cảnh đám người hô to "Thái Học Sinh cố lên" "Thái Học Sinh, mổ nó", nụ cười trên mặt Cao Lạc Thần càng xán lạn. Đại thể Thái Học Sinh ở vương triều này yêu thích nghị luận đàm đạo, tuy nhiên không thật sự thấy bọn họ động tay động chân làm việc gì, chỉ dùng cái miệng phê bình cái này trào phúng cái kia, không có bản lĩnh giết chết một con gián, chỉ giỏi khua môi múa mép, thật khiến người ta xem thường.
Cao Lạc Thần đưa "Thái Học Sinh" trở về, vừa vặn gặp Tề Vị cùng Cao Lạc Xuyên từ trong phủ đi ra. Dù sao Cao Lạc Xuyên cũng là huynh trưởng, biết rõ bản tính muội muội của mình, thấy nàng hoá trang thành như vậy, nhất thời có chút giận, quát một tiếng: "Hồ đồ!" Dừng một chút, lại cau mày nói: "Trong phủ có hạ nhân lo phần mua gia cầm, ngươi mua con gà này làm gì?"
"Đây là Thái Học Sinh." Cao Lạc Thần không ngại nhìn Cao Lạc Xuyên tối sầm mặt mày, khoát tay áo nói: "Bỏ ra mấy trăm lượng bạc mua về."
Cao Lạc Xuyên vừa nghe, biểu hiện càng trở nên thần bí khó lường, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi đến phường chọi gà?"
Cao Lạc Thần: "Đúng vậy."
Cao Lạc Xuyên bị bộ dạng không đáng kể của Cao Lạc Thần làm hắn giận sôi, ngón tay chỉ vào nàng không ngừng rung động, sau một hồi đột nhiên phẩy tay áo, quát lớn: "Nào có khuê tú nhà ai hồ đồ như ngươi? Không lâu nữa Tần Vương sẽ chọn phi, chú ý một chút!"
Cao Lạc Thần ghét nhất là nhìn Cao Lạc Xuyên cao cao tại thượng ngữ khí giáo huấn, nàng lườm hắn một cái, nói: "Nếu đã yêu thích Tần Vương như thế, hay là ngươi tự mình gả đi a. Vương triều này có rất nhiều đoạn tụ, Đại ca, không phải ngươi còn dưỡng mấy gã sai vặt sao? Rơi vào hoàn cảnh này cũng phải cố gắng lên a, ngươi a, lúc nào cũng muốn hưởng thụ, không muốn như lá rụng phiêu linh, không nơi nương tựa."
Cao Lạc Xuyên nghe Cao Lạc Thần ăn nói linh tinh, nhất thời vung cao tay lên. Cao Lạc Thần nào dễ an phận? Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống, trước hết đã đạp hắn một cước, mỉm cười nói: "Đại ca, trên người ngươi có sâu." Nói xong cũng không chờ Cao Lạc Xuyên đáp lời, khẽ ngân nga bài hát nào đó rồi tiến vào trong phủ.
Tề vị trố mắt ngoác mồm nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt, hồi lâu sau mới thu hồi thần hồn, một mặt lo âu nhìn Cao Lạc Xuyên, hắn quả nhiên bị chọc giận đến sắc mặt tái xanh, gần như sắp ngất: "Tính tình của vị biểu muội này ---"
Cao Lạc Xuyên nắm chặt hai nắm đấm, nghiến răng trèo trẹo, uất hận, nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ dạy dỗ nàng!"
Đầu bên kia, Cao Lạc Thần vui vẻ trở về viện của mình, đưa Thái Học Sinh cho gã sai vặt nuôi dưỡng, nàng chuyển cái ghế xuống dưới tán cây hóng mát. Phương Trạch bị hành vi trước đó của nàng doạ sợ, hồn vía bay lên mây, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Chuyện này, người đó dù sao cũng là Thế tử, là chủ nhân tương lai của phủ Quốc Công."
Cao Lạc Thần cười híp mắt, chế nhạo: "Vậy thì đã sao? Chúng ta cũng không dựa vào hắn sống qua ngày."
Phương Trạch vừa nghe, nhíu nhíu mày lại, cảm thấy tiểu thư nhà mình nói có mấy phần đạo lý, chờ đến thời điểm tiểu thư xuất giá, có người đến cầu thân liền đi. Cho dù phủ Quốc Công là nhà mẹ đẻ, nơi nào cần cân nhắc sắc mặt bọn họ. Tâm Phương Trạch dần dần mở rộng, trên mặt vẫn chưa kịp lộ ra nụ cười, bất thình lại nghe tiểu thư nhà mình nói: "Phương Trạch, ngươi cảm thấy ai mới thích hợp làm Tần Vương phi?"
"Chuyện này....Chuyện này --" Phương Trạch ấp úng một trận, nịnh nọt nói: "Đương Nhiên là tiểu thư." Nàng chưa từng nhìn thấu Vương tử hoàng tôn, thế nhưng nghe người trong kinh nói, Phàm là Vương gia thì ai ai cũng uy vũ phi phàm, như thần tiên giáng thế.
Cao Lạc Thần cười nhạo một tiếng, nói: "Ta thấy Tô Minh Tĩnh tương đối thích hợp."
Tô Minh Tĩnh? Không phải là tiểu thư Tô gia sao? Nghe nói nàng và chủ tử không hợp nhau a, lời này có nghĩa là? Phương Trạch tràn đầy mờ mịt.
Cao Lạc Thần bỗng đứng lên, vỗ vỗ đầu Phương Trạch, ngữ trọng tâm trường nói: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nam tử trên thế gian này bất luận xuất thân thế nào, rất nhiều kẻ đều dung tục vô sỉ như Mạnh Vãn Chu. Tiểu thư nhà ngươi chỉ muốn làm giàu, dựa vào hai tay của mình đi tới đỉnh cao nhân sinh." Đương nhiên, tốt hơn hết là có thể nắm được một tấm kim bài miễn từ từ phía Cao Thuần. Cao Lạc Thần âm thầm bổ sung.
Phương Trạch gật đầu, như hiểu mà không hiểu.
Một bên khác, Sương Hoa vội vội vàng vàng đưa sự tình mình nhìn thấy về cáo trạng, trường thuật sống động vô cùng.
Cao Thuần ngồi trong phòng vẽ tranh, nghe đến ba chữ "Thái Học Sinh", bút lông trong tay run lên, một giọt mực lớn nhất thời đọng trên tờ giấy.
"Đúng vậy, A Đại nói, thời điểm Nhị tiểu thư rời khỏi phường chọi gà, còn cao giọng nói, sau khi trân châu thịnh yến kết thúc, sẽ để đại gia nhìn thấy phong thái của "Thái Học Sinh". Hai mắt Sương Hoa sáng lấp lánh.
Cao Thuần lắc lắc đầu, cười một tiếng. Điều này là vì hành vi vô sỉ của Mạnh Vãn Chu cho nên ghi hận lên Thái Học Sinh sao? Nàng chợt nhớ tới một chuyện, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, viết lên chữ "Phủ", giao cho Sương Hoa, muốn nàng tìm cơ hội gửi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT