Dương Tiểu
Linh nhất thời không trả lời được, phải ngẫm nghĩ một lúc.
Nàng cất giọng
trong trẻo: “Yêu chính là say đắm cuồng nhiệt, gặp mặt tim sẽ đập liên hồi, xa cách
liền nhớ nhung không dứt, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện
làm cây liền cành, hận không thể khảm đối phương vào huyết nhục, mãi không chia
lìa.”
Thượng Quan
Lạc lắng nghe xong, bật cười, xoa đầu nàng: “Trên đầu chữ ‘ái’ có mái che, yêu
không chỉ là những rung động nhất thời, những cảm xúc cuộn trào trong cơ thể,
yêu còn hàm chứa sự bao dung, gắn bó, nguyện ý hy sinh che chở.”
(Chữ “ái”: 愛)
Hắn không
biết bản thân đối với nàng có phải là yêu hay không, chỉ biết khi hắn đứng ở thế
giới một nghìn năm sau, chính nàng là người cứu hắn, cưu mang hắn, nàng thuần
khiết như nước trong khe suối, tấm lòng chính nghĩa sáng như trăng. Hắn không
chỉ vì trả ơn nên mới theo nàng đến sinh sống ở nơi này, hắn còn muốn cùng nàng
gắn bó sớm chiều. Ở bên nàng, hắn cảm nhận được cảm giác bình yên mà dường như
rất lâu rồi hắn mới có lại.
Ánh mắt hắn
tràn ngập nhu tình: “Yêu thực rộng lớn trừu tượng, đôi ta lại gặp gỡ chưa lâu,
ta không dám vỗ ngực bảo rằng ta yêu nàng, nhưng ta thật sự muốn cùng nàng kết tóc
se tơ, cùng nàng sống qua những ngày đạm bạc ở thôn nhỏ, ta muốn cùng nàng chăm
sóc bá mẫu, muốn cùng nàng sinh con đẻ cái, muốn che nắng mưa cho nàng, đối tốt
với nàng, bảo vệ nàng chu toàn. Nàng cho ta có lại một mái nhà, ta cũng đảm bảo
mình sẽ làm tròn trách nhiệm của một người phu quân, trở thành trụ cột vững chắc
của gia đình. Tiểu Linh, gả cho ta, được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT