Đám người
Dương Tiểu Linh sau cơn chấn động thì chen chúc ở cửa nhìn ngó vào bên trong.
Thượng Quan Lạc và Nhạc Tử Hiên thân người cao lớn, không cần chen lấn, chỉ cần
đứng thẳng người là có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nến trong phòng
bị thổi tắt, nhờ ánh tím của Tử Liên Đăng, chỉ có thể thấy được bóng người lờ mờ
và tiếng nói chuyện rất khẽ.
Giang Nghi
Anh khóc đến mệt, âm thanh càng ngày càng nhỏ, giọng khàn đi, khó nhọc nói ra
hai chữ: “A Tuấn.”
Triệu Tuấn
rất muốn mỉm cười ôn nhu với nàng như bao lần, nhưng hắn không kéo khóe môi lên
nổi, chỉ thấy cổ họng chua chát, lồng ngực như bị mắc nghẹn, rõ ràng đã chết rồi
nhưng ngực trái còn nhói đau đến vậy.
Hắn thả
nàng ra, ngồi ở đó trầm mặc.
Một lúc lâu
sau, hắn cất giọng: “Nghi Anh à, thân xác của ta vẫn còn nằm dưới đáy vực.”
Thân người
của Giang Nghi Anh khẽ run lên, nàng nâng mí mắt nhìn hắn, nhìn gương mặt cùng
nàng kề gối bao năm, cảm giác hối hận và áy náy dâng trào. Nước mắt trào ra như
thác đỗ, nàng khóc nấc gọi tên hắn, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT