Bị soi mói như kiểu người không đứng đắn Ái Nghi cũng chẳng để tâm, cô giữ nguyên ý cười chờ đợi câu trả lời.

Lý An Thành tuy không phải quá xấu tính nhưng để người khác hồi hộp trông mong đối với anh là thú vui vô cùng tao nhã. Anh nghiêng người ngồi dậy, dùng duy nhất ngón trỏ nâng cằm của cô lên cao, môi mỏng khép mở buông lời trêu chọc:

"Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy cô tỉnh dậy trong quan tài, thì tôi sẽ nghĩ cô đang thầm đơn phương tôi đấy."

Anh liếc nhìn đống túi nằm lộn xộn trong góc tường, chìa bàn tay hơi nổi gân xanh ra trước mặt cô, khó chịu: "Trả ví."

Ái Nghi cắn cắn môi, giờ phút này mới biết hối lỗi, cô thò tay vào túi nhỏ dưới thân váy móc ra chiếc ví da màu đen, cúi thấp đầu, dâng bằng hai tay, điệu bộ hết sức cung kính:

"Tôi hứa… nhất định sẽ không có lần sau."

Lý An Thành không nói gì, cầm lấy ví rồi mở ra xem thử, như anh đã nghĩ, một xu cũng chẳng còn.

"Cô có biết phụ nữ cầm ví của đàn ông rồi tiêu tiền của người đó có ý nghĩa gì không?"

Ái Nghi ngước mặt lên nhìn, lắc đầu không biết. Lý An Thành vỗ nhẹ chiếc ví da lên má cô, âm trầm dễ nghe bay nhảy trong không khí:

"Là vợ, là người nằm chung một giường. Nhưng mà tôi không có hứng thú yêu đương với kiểu người lừa đảo giống như cô, nên liệu mà trả đủ cho tôi cả vốn lẫn lời, thiếu một đồng… tôi móc thận của cô ra để bán đấy."

Anh đứng lên, chắp tay sau lưng như một nho sĩ, bỏ lại thêm một câu trước khi trở về phòng: "Muốn được tôi giúp đỡ, còn phải xem tâm trạng của tôi thế nào đã."

Cửa phòng ngủ đối diện với sofa bị đóng lại, Ái Nghi híp mắt, thở hắt ra một hơi, lầm bầm mắng chửi nhưng tuyệt nhiên không dám phát ra thành tiếng.

Tính tình của Lý An Thành rất khó chiều nhưng cũng còn có tình người, bị cướp tiền gặp người khác chắc chắn đã đi trình báo, anh ta còn đợi cô về để hỏi tội xem như đã cho cô một ân huệ. Tính nết của cô cũng không phải quá hiền lành, chỉ có điều đang mang phận nhờ vả… nhịn nhục một chút vẫn hơn.

Ái Nghi mang đống đồ mới mua về cất gọn gàng vào một góc sau đó mới đi tắm, lúc trở về chiếc sofa không một chút mềm mại cô lại lẩm bẩm thầm mắng Lý An Thành thêm vài lần mới nằm xuống ngủ.

*****

Lâm Thục Khuê kết thúc phân cảnh bị đuối nước nằm trong bộ phim sắp ra mắt, từ dưới hồ bơi đi lên, toàn thân ướt sũng, hai trợ lý nhanh nhẹn tiến tới choàng khăn, lau tóc, một người ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: "Chị Lâm, giám đốc tới."

Lý Cảnh Chiêu ngồi trên ghế đạo diễn, hai chân vắt chéo, gương mặt tuấn lãng hơi nghiêng, mắt chăm chú quan sát góc quay vừa mới thực hiện xong. Lâm Thục Khuê không kịp thay quần áo đã bước vội đến, cúi đầu chào hỏi: "Giám đốc!"

"Mỗi một năm Hoàng Phổ dành cho cô bao nhiêu tài nguyên, cho cô bao nhiêu phúc lợi, vậy mà trình độ vẫn không thể nâng cao thêm chút nào, chỉ có cảnh rơi xuống nước đơn giản mà cũng gượng gạo như thế thì làm diễn viên làm gì nữa?"

Ánh mắt sắc như dao của Lý Cảnh Chiêu soi thẳng vào gương mặt hơi tái của Lâm Thục Khuê, cô ta không dám ngẩng đầu, nói cũng chẳng dám nói. Nếu không phải hắn dùng tiền hủy thanh danh của Lâm Ái Nghi để cướp tài nguyên về cho cô ta thì cô ta bây giờ cũng chỉ là một bình hoa di động, có sắc mà không có tài, giữ lại Hoàng Phổ chỉ tốn cơm thôi.

Hắn rút một điếu thuốc, trợ lý đứng ở phía sau nhanh tay mồi lửa, làn khói trắng đục phun thẳng một đường rồi tan ra, giọng hắn bắt đầu khàn khàn, tiếp tục khiển trách:

"Hôm nay ở nhà tang lễ ầm ĩ như vậy, cô không biết tận dụng cơ hội đó để làm mình nổi bật hơn sao? Chỉ bị cô gái kia liếc mắt một cái đã chết cóng tại chỗ, đúng là phế thải. Liệu mà diễn cho tốt, yếu đuối cũng được, giả nai tơ cũng được, đừng để tôi thấy tờ báo nào có gương mặt nhợt nhạt của cô xuất hiện nữa, bằng không… hậu quả cô đều phải lãnh."

Lý Cảnh Chiêu đứng lên, nhìn đạo diễn đang khúm núm ở kế bên, chỉ tay vào màn hình bắt quay lại toàn bộ phân cảnh đuối nước rồi sải dài chân rời khỏi phim trường.

Lúc này Lâm Thục Khuê mới dám ngẩng mặt, nắm tay đã hơi nhăn vì lạnh siết chặt lại, nếu không phải cô còn ràng buộc hợp đồng và cần sự hộ thuẫn của Hoàng Phổ thì đừng mong cô ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là con của vợ bé mà phách lối, nếu người anh trai kia của hắn chịu nắm quyền thừa kế thì hắn làm gì có cơ hội đứng ở đây chỉ tay năm ngón.

Lâm Thục Khuê nhìn nhân viên đang chuẩn bị lại cảnh quay mà lòng sục sôi cơn hận, cô quay sang trợ lý, nhỏ giọng dặn dò:

"Cho người điều tra con nhỏ xuất hiện tại tang lễ cho tôi, xem thử cô ta đang muốn giở trò gì."

****

Sáng hôm sau, Lý An Thành vừa mở cửa phòng, mùi cháo thơm nóng đã xộc vào cánh mũi, anh đưa mắt nhìn cái nồi nhỏ còn nghi ngút khói ở trên bếp rồi nhìn sang cô gái phiền phức đang ngồi trên sofa. Tự dưng, anh cảm thấy trong nhà nên có màu lửa bếp… có thêm một người ở cùng cũng không đến nỗi tệ.

Khóe môi anh hơi nâng, Ái Nghi quay đầu nhìn thấy, cái miệng nhỏ lập tức được kéo giãn một đường, nịnh nọt: "Anh ngủ có ngon không?"

Lý An Thành không thèm trả lời, đi thẳng vào toilet, lát sau trở ra suýt nữa đã va vào người trước mặt, anh phát cáu lớn tiếng mắng: "Cô hết chỗ để đứng rồi à?"

Ái Nghi không hề bỏ lời kia vào màng nhĩ, kéo thẳng tay anh tới bàn ăn, ấn anh ngồi xuống.

"Tôi có nấu cháo để anh ăn sáng, thử xem tay nghề của tôi có tốt không?"

Bát cháo thịt băm đơn giản nhưng thơm lừng, Lý An Thành không từ chối múc một muỗng nhỏ cho vào miệng, do không có đủ nguyên liệu nên không quá xuất sắc nhưng cũng không hề tệ. Anh nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy mong đợi của Ái Nghi, nhàn nhạt lên tiếng:

"Tôi có một ca sắp rút ống thở…"

"Mấy giờ? Tôi nhất định sẽ sát cánh bên cạnh anh!" Còn không đợi Lý An Thành nói xong, Ái Nghi đã cướp lời, hai mắt long lanh ngập tràn thành ý.

Lý An Thành bật cười, cũng hết cách với cô, anh đứng lên đi về phòng, lát sau mang túi trang điểm trở ra, hất cằm gọi: "Mười phút… không hơn."

Ái Nghi mừng rỡ nhanh chân chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa rồi vỗ vỗ xuống nệm ghế.

"Nhanh lên nhanh lên, tám giờ sẽ bắt đầu đó, tôi thử vai đả nữ nhưng theo phong cách hài hước, anh làm sao để tôi sắc sảo một chút. Tôi mà được chọn, thù lao sẽ chia cho anh phân nửa."

Suốt quá trình trang điểm không ai nói với ai tiếng nào, tốc độ của Lý An Thành rất vừa phải, không hề qua loa nên thành quả vượt xa mong đợi của Ái Nghi.

Gương mặt này vốn dĩ đã xinh đẹp cộng thêm cái đảo tay ma thuật của anh chàng đối diện khiến đôi mắt hồ ly càng thêm hút hồn, một ít phấn, chút son màu nude trầm, toát lên vẻ lạnh lùng khác lạ.

Ái Nghi mỉm cười trong gương vô cùng thích thú, cô quay sang ôm gương mặt của Lý An Thành như một thói quen, không ngớt lời khen ngợi:

"Không ngờ tay nghề của anh lại xuất sắc đến vậy, nhờ vả anh là điều đúng đắn nhất."

Lý An Thành nhướng một bên mày, quan sát đôi mắt lấp lánh đang chìm trong hưng phấn của cô. Anh hơi chồm người tới, thổi vào tai cô làn hơi nóng bỏng nhưng câu từ tuôn ra lại lạnh đến tận xương.

"Bộ trang điểm này... tôi đã dùng cho cả trăm xác chết rồi, cô là người thứ 101."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play