Hắn khóc, nước mắt thấm đẫm lên vết thương còn chưa lành trên mặt, mỗi mảnh da thớ thịt đau đớn như bị kim châm, vùng não điên cuồng nhức nhối khiến hắn muốn quên đi cả tên họ của mình. Hắn muốn gục xuống để có thể khóc nấc lên, để lục lại từng mảnh ghép nhỏ nhặt trong dòng ký ức đang dần phai mờ trong đầu mình, nhưng hắn lại sợ chỉ một cái chớp mắt thôi thì người con gái trước mặt sẽ rời đi bỏ hắn ở lại.
Và khi ấy hắn sẽ chẳng còn gì nữa, hắn cũng chẳng biết mình là ai nữa…
Bầu không khí bí bách này làm Ái Nghi nghẹt thở, cô đâu có ngờ thứ tình cảm vờ vịt giả tạo kia lại khiến Lý Cảnh Chiêu sâu nặng đến như vậy. Loại đàn bà lăng loàn như Trịnh Hà cũng có thể sinh được một người con nặng tình như thế này sao?
Thế nhưng, thứ tình cảm loạn tính này cô không thể nào tiếp nhận nổi. Hắn đang điên, cô phải nhanh tìm đường thoát, lỡ mà lửa được mồi rồi thì có dồn sức chạy cũng khó mà toàn thây.
Tranh thủ lúc hắn còn dằn vặt trong đau khổ, Ái Nghi liền lẳng lặng đảo mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính ở ban công, hiện tại cô đang ở tầng ba, nếu nhảy xuống dưới không què thì cũng gãy cả hai chân, nhưng như thế còn đỡ hơn là chết cháy.
Chuông điện thoại lần nữa vang lên, liền ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, cô biết đó là Tiểu Tứ. Hai mắt Ái Nghi tràn đầy hy vọng, cô vội vàng nhấc chân hướng về phía ban công mà chạy, nhưng ngay tức khắc một vật màu đen bay vụt qua trước mắt cô đập vào bức tường trước mặt. Âm thanh chát chúa vang lên, chiếc điện thoại của cô vỡ tan tành dưới sàn nhà.
"Em chạy không thoát đâu, anh đã khoá cửa ban công rồi?
Ái Nghi lặng người chết điếng, cô cố chấp bườn lên phía trước cho bằng được dù hai chân nặng nề như đang đeo chì. Nắm tay nhỏ dùng hết sức đập phá cánh cửa để nó vỡ ra, âm thanh khóa cửa và giọng nói của Tiểu Tứ từ bên ngoài cũng vọng vào, khung cảnh hết sức hỗn loạn nhưng Lý Cảnh Chiêu vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tiếng bật lửa khẽ khàng vang lên giữa những âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc, Ái Nghi giật mình quay người lại nhìn, Lý Cảnh Chiêu chầm chậm bước tới gần, nét mặt lạnh lẽo tái nhợt giống y như một xác chết.
“Không có tác dụng đâu, đừng phí sức nữa, lại đây với anh.”
“Anh bị điên rồi à? Anh thật sự muốn chết như thế này sao?”
“Đúng vậy!” Lý Cảnh Chiêu dừng mũi chân ngay trước mặt Ái Nghi, nhấn mạnh từng chữ một:
“Muốn chết cùng em!”
Đốm lửa màu xanh trên tay Lý Cảnh Chiêu tựa như đốm lửa ma chơi rùng rợn muốn cướp đoạt hồn làm Ái Nghi vô cùng khiếp sợ, cô run rẩy nắm lấy bàn tay của hắn, thành khẩn van nài:
“Anh suy nghĩ lại đi có được không? Chúng ta còn rất trẻ, hà cớ gì phải bỏ mạng oan uổng như vậy chứ? Đợi ba ra tù gia đình chúng ta sẽ sum họp, em sẽ mãi là em gái ngoan của anh, đừng biến chúng ta thành những vong hồn. Anh à… sẽ chẳng có cái gọi là kiếp sau đâu.”
“Sum họp? Tử Di, em đang dỗ dành một đứa trẻ đó à? Nhưng chẳng may nó lại làm anh tức giận rồi.”
Lý Cảnh Chiêu cười rộ lên, giơ tay ra nắm lấy cằm của Ái Nghi, rít lên từng tiếng gầm đau đớn:
“Viễn cảnh tươi đẹp mà em vừa vẽ ra mãi mãi cũng không có chỗ dành cho anh có đúng vậy không? Em chỉ luôn xem anh như một thằng hề hết giá trị thì đạp bỏ! Anh không tốt với em sao? Anh không yêu em sao? Tiền tài và địa vị anh đều dâng hết cho em không oán thán tại sao em lại nhẫn tâm lừa lọc anh hết lần này đến lần khác, một chút thương hại cũng chẳng màng? Thà là em vì tiền mà dẫm anh dưới chân anh cũng cam lòng chịu đựng, thế nhưng sao em lại vì tình mà kết liễu trái tim anh?”
Hắn cười trong nước mắt, bả vai run lên từng chập như sắp rã rời. Hắn chẳng biết rõ mình đau ở đâu nhưng những u nhọt ấy đang không ngừng lở loét ám sát hắn đến chết lần chết mòn.
Khuyên nhủ mãi không được, Ái Nghi đành dùng cách khác để cố gắng thức tỉnh Lý Cảnh Chiêu. Cô gào loạn lên, mong là hắn sẽ hận mình cũng được.
“Anh tỉnh lại đi! Tình yêu mà anh nói có cao thượng đến mức đó hay không? Nghĩ kỹ lại mà xem, một cái hôn đường hoàng em và anh còn chẳng có thì lấy đâu ra lụy tình để cùng sống cùng chết! Chúng ta là anh em, làm sao có thể nuôi loại tình cảm trái luân thường đạo lý như thế đến kiếp sau được chứ!”
“Em im đi! Tôi mang họ Lý! Cha của tôi tên là Lý Chính!” Lý Cảnh Chiêu ép sát cô hơn, chẳng thể giữ nổi chút điềm tĩnh cuối cùng kia nữa:
“Tôi biết em đang thầm chửi mắng tôi là một thằng điên, nhưng thằng điên này biết rõ nó yêu ai, cần ai! Em chê trách tôi còn chưa hôn môi đã yêu sâu đậm sao? Nếu không phải vì tôi tôn trọng em thì đã lôi em lên giường từ lâu rồi!”
Hắn vuốt gò má của cô, không quan tâm đến tiếng ầm ầm ngoài cửa, nuốt lệ đắng nghẹn lời:
“Em có biết không? Thật ra trước giờ tôi luôn đau đáu lo âu về mối quan hệ giữa em và Lý An Thành, nhưng thay vì nghi ngờ chất vấn em thì tôi lại càng yêu em nhiều hơn, những thứ tốt nhất mà tôi có được đều muốn để dành cho một mình em hưởng thụ. Nếu không phải tôi yêu em nhiều như thế thì hai người còn yên ổn sống đến hôm nay sao? Tuy vậy, tôi cũng không phải là thánh thần có thể bao dung cho em tất cả, vậy nên cho tôi mang em đi có được không? Nếu em bên người ta tôi sẽ là một hồn ma cô quạnh.”
Lý Cảnh Chiêu kích động ném chiếc bật lửa về phía sau, hơi xăng nhanh chóng bắt mồi tạo thành một đám cháy nhỏ rồi dần lan rộng ra. Hắn quay sang nhìn gương mặt thất kinh của Ái Nghi, ôm siết cô vào lòng, thì thầm những câu từ mang đầy tuyệt vọng:
“Kiếp sau… chúng ta đừng là anh em nhé! Bấy nhiêu đây là đủ lắm rồi.”
Nước mắt của hắn rơi ướt màng mi của Ái Nghi khiến cô sợ hãi gào lên:
“Anh hai… anh hai…. Lửa cháy rồi!!!”
Ái Nghi van khóc cố gắng hết sức đẩy Lý Cảnh Chiêu ra, nhưng hắn siết chặt lấy cô nhất quyết không chịu buông. Lửa bén vào ga giường, vào quần áo bốc lên làn khói hôi hám đen ngòm. Cô ôm cổ ho sặc sụa, bấu mạnh vào ngực của hắn, thều thào gọi:
“Anh hai, chạy đi! Mình cùng nhau chạy đi. Em xin lỗi, nhưng em không muốn chết, anh cũng đừng chết, tụi mình sẽ sống cùng nhau, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu.”
Tiếng còi báo cháy rú vang khắp cả tòa nhà, chiếc tủ quần áo chắn ngang cánh cửa vẫn chưa xê dịch đi bao nhiêu. Ái Nghi không thở nổi trong lòng Lý Cảnh Chiêu, lửa đỏ đã bao trùm ở xung quanh, hắn dang vòng tay che chắn cho cô khỏi cơn nóng, thủ thỉ bên tai cô thật dịu dàng:
“Ở yên một chút thôi nhé…”
Ái Nghi nhất quyết không buông xuôi, cô vùng vẫy dùng hết sức cắn vào bả vai của hắn, cắn đến mức miệng của cô ngập đầy máu đỏ hắn vẫn một mực cam chịu không than van.
“Anh hai, em không chịu nổi nữa… Nếu có kiếp sau có làm trâu làm ngựa em cũng không bao giờ gặp lại anh đâu. Em sẽ hận anh, mãi mãi hận anh!”
Cô hét thật lớn, khói nhanh chóng chui vào cổ họng khiến cô gục xuống, hô hấp bị tắc nghẽn, gương mặt xinh đẹp đỏ lừ, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Lý Cảnh Chiêu thẫn thờ nhìn Ái Nghi, ngực trái nhói lên đau đớn, hắn run rẩy lay bả vai của cô, sợ hãi nấc lên từng tiếng:
“Đừng hận anh… đừng hận anh, anh đi tìm chìa khóa, Tử Di à, đợi anh một chút… đợi anh…”
Hắn đứng bật dậy tìm chìa khóa nhưng lại không nhớ là mình đã ném ở đâu. Cơn hoảng loạn khiến hắn mất bình tĩnh nên không biết phải làm gì mới đúng. Thế rồi hắn quyết định kéo chiếc tủ quần áo ra, nhưng bất ngờ nó lại đổ ập tới đập mạnh vào đầu của hắn.
Máu đỏ lênh láng hoà với màu vàng của lửa và màu đen của khói, hắn không thể cử động, chỉ cố ngước mắt cố vươn tay về phía Ái Nghi “ú ớ” trong vô vọng. Bỗng có tiếng người hô hoán dẫm lên chiếc tủ đè lên người hắn, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ ngoài cửa ban công. Một dáng người uy mãnh đập nát cửa kính xông vào đám lửa đang ngùn ngụt cháy.
Nước mắt của Lý Cảnh Chiêu trộn lẫn vào máu. Tử Di của hắn… đã là của người khác rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT