Ngày mai bộ phim “Nhân sinh phù thế” sẽ khai máy trở lại, vậy nên tranh thủ ngày nghỉ cuối cùng Ái Nghi và Lý An Thành cùng nhau tới Trại tạm giam để thăm Lạc Xích.

Qua lớp kính trong suốt, Ái Nghi nhìn thấy “cha” của mình đi bên cạnh đồng chí cảnh sát, gương mặt mang đậm nét phong trần khi trước đã già dặn đi nhiều. Ông gầy hơn, hai mắt thì thâm quầng, mái tóc còn đen hôm nào đã pha màu bạc trắng.

Thấy cô đứng ở đằng sau lớp kính, Lạc Xích sửng sốt vội vàng chạy tới trong khi hai tay còn chưa được tháo còng. Cán bộ trại giam nhanh chóng áp sát, khiển trách ông đôi câu rồi mới giải phóng cho đôi tay bị khóa trói.

Sáng sớm, khu gặp thân nhân khá thưa thớt, chỉ có Lạc Xích và một người bạn cùng phòng nữa ra gặp người nhà. Sự run rẩy và hồi hộp trong đôi mắt đục ngầu buồn bã kia là không thể giấu giếm, ông chậm rãi ngồi xuống ghế, bàn tay từng cầm dao cầm súng giờ chỉ cầm ống nghe của điện thoại mà phải trầy trật mấy lần mới có thể giữ chắc trong tay.

“Con gái của ông hả? Xinh đẹp quá!”

Người bạn cùng phòng giam ngồi bên cạnh nhìn Ái Nghi khen ngợi, nhưng Lạc Xích sợ họ chê cười con gái của mình có người cha tù tội nên nói tránh đi.

“Không phải… Là họ hàng thôi.”

Ông ấy không còn hấp tấp như mới vừa bước ra nữa, chỉ giương đôi mắt ngấn nước lưng tròng nhìn con gái nhưng không mở miệng hỏi câu nào. Ái Nghi giơ tay áp lên tấm kính ngăn cách giữa hai cha con, nghẹn ngào gọi:

“Ba ơi…”

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa lăn xuống gò má nhăn nheo của Lạc Xích, hai bả vai của ông run lên, tiếng nấc khe khẽ trong cổ họng rì rì trôi ra khỏi miệng.

“Con đã đi đâu vậy? Ai ức hiếp con, nói cho ba nghe?”

Không có lời trách móc nào được thốt ra, chỉ có những lo lắng tận sâu trong đáy lòng cằn cỗi của người cha già dành cho con gái. Lệ trong mắt Ái Nghi cũng đã tràn đầy, cô nức nở nhìn ông, cúi thấp đầu nhận tội:

“Con không có bị ai ức hiếp… Ba ơi, con xin lỗi ba, là do con gái hư đốn mới khiến ba chịu khổ như thế này. Ba có hận con không ba…”

Lạc Xích di chuyển tầm mắt chầm chậm quan sát con gái, thấy cô vẫn lành lặn không có vết xước nào mới thực sự yên tâm.

“Đây là nghiệp báo mà ba đã gây ra, là ba đã làm liên lụy đến con, ba không sợ con hận ba thì thôi, chớ ba có lý do gì để hận con kia chứ. Không sao là tốt rồi, lành lặn là tốt rồi…”

Ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn biết Tử Di của ông đã đi đâu làm gì, nhưng khi nhìn thấy Lý An Thành đứng ở phía sau thì những ngờ ngợ trong lòng khiến ông im bặt.

“Ở trong đó… khó khăn lắm phải không ba?” Ái Nghi dè dặt hỏi, nước mắt vẫn ướt nhoà trên mặt.

Lạc Xích lắc đầu, trầm mặc giây lát mới mở lời lần nữa: “Tử Di à, con và Cảnh Chiêu… hai đứa…”

“Con đã biết hết mọi chuyện rồi.” Ái Nghi lau nước mắt, rụt rè giải thích cho ông nghe:

“Thật ra… con và anh ấy không có bất kỳ mối quan hệ trái với luân thường đạo lý nào cả, là con đã nói dối ba…”

Cô hơi tránh ánh mắt ngỡ ngàng của Lạc Xích rồi quay sang nắm lấy bàn tay của Lý An Thành, hít sâu một hơi mạnh dạn giới thiệu:

“Ba ơi, đây là chồng của con, tụi con… đã đăng ký kết hôn rồi.” Cô cúi thấp đầu, thỏ thẻ thêm một câu nữa: “Ba đừng giận con nha ba.”

Lạc Xích đờ người, thẫn thờ nhìn con gái. Trong phút chốc ông đã hiểu tại sao Tử Di lại nói dối về mối quan hệ với Cảnh Chiêu rồi dựng lên màn kịch bắt cóc để đổ lỗi cho Trịnh Hà. Nhưng ông lại chẳng hề tức giận, cũng không hùng hổ tra hỏi cuộc hôn nhân lén lút này bắt đầu từ khi nào, chỉ ngắm con thêm chút nữa rồi nhỏ nhẹ hỏi:

“Cậu ta có tốt với con không?”

Tay cầm điện thoại của Ái Nghi khẽ run lên, nước mắt lại trào ra nhỏ giọt, cô nhẹ gật đầu, khẽ đáp:

“Dạ có, anh ấy rất tốt với con.”

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh hạnh phúc của con gái, Lạc Xích cười hiền, đáy lòng như vừa trút đi được gánh nặng ngàn cân.

“Vậy thì tốt rồi. Cuộc đời của ba luôn chọn sai, chỉ mong con đi đúng đường, sau này không hối tiếc là được.”

Ái Nghi không ngờ là Lạc Xích sẽ nói như vậy, cô đã chuẩn bị tinh thần nghe ông ấy chất vấn chửi mắng, nhưng sự quan tâm lo lắng của người đàn ông trước mặt này làm cho cô thật sự cảm động. Hai mươi mấy năm sống cùng cha ruột của mình, chưa bao giờ cô nhận được sự yêu thương thật lòng này dù chỉ là nhỏ nhặt, thế nên giờ đây cô không ngại ngần gom góp chút tình cảm phụ tử từ người cha không cùng chung họ rồi nuôi dưỡng nó thành tình thân.

Cán bộ trại giam nhắc nhở sắp hết giờ thăm, Ái Nghi vội áp sát vào cửa kính nói thêm vài lời:

“Con có gửi sữa, thuốc bổ và tiền cho ba. Ba ở trong đó cải tạo thật tốt, con sẽ thường xuyên vào thăm. Đợi ba được thả ra cha con ta sẽ đoàn tụ, con gái nhất định sẽ báo hiếu cho ba.”

Lạc Xích rưng rưng nước mắt, cổ họng nghẹn cứng không thể cất nên lời nên ông chỉ gật đầu rồi đứng lên để cán bộ tra còng vào tay. Ái Nghi ở bên ngoài vẫy tay tạm biệt, chợt cô để ý thấy người nhà của bạn cùng phòng với ba mình vừa bỏ điện thoại xuống, cô liền với tay nhấc lên gọi lại cho người ở trong kia.

Người đàn ông trung niên đứng lên cạnh Lạc Xích hơi bất ngờ, ông nhìn cán bộ quản giáo được sự cho phép mới cầm ống nghe lên. Ông còn chưa hỏi thì Ái Nghi đã lên tiếng trước:

“Ông ấy là ba ruột của cháu! Lần sau cháu tới sẽ mang quà cho hai người.”

Lạc Xích cười trong nước mắt trước sự ngô nghê của con gái, ông giơ bàn tay với chiếc còng màu bạc sáng loáng lên vẫy tay tạm biệt rồi lầm lũi đi theo cán bộ vào trong.

Một kiếp người dài như thế đấy! Đường chính không đi lại chọn ngõ tà gian mà lạc bước lầm đường. Giờ thì có khóc cạn nước mắt cũng không rửa được vết nhơ tăm tối ấy, rửa đến hết đời người cũng chẳng thể nào trôi…

Lý An Thành ôm lấy vai của Ái Nghi, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng an ủi:

“Ông ấy biết nhận sai và sửa đổi thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Em yên tâm, những người thương em, Trời cũng sẽ bao dung với họ.”

***

Sau khi thăm Lạc Xích trở về Ái Nghi cứ quấn quýt bên Lý An Thành chẳng chịu rời anh nửa bước, nhưng hôm nay cô đã phải quay lại đoàn phim, đôi vợ chồng son đành tạm thời xa nhau ít nhất tận hai ngày.

Lý An Thành mới nhậm chức nên có rất nhiều việc phải làm, anh giao cho Tiểu Tứ hộ tống vợ mình nhất định không được để xảy ra sơ suất. Còn dặn dò Ái Nghi đủ thứ rồi nhét vào trong túi xách của cô một hai que thử thai mới yên tâm để cô lên xe.

Bối cảnh quay lần này nằm ở hoàng thành được phục dựng cách khá xa trung tâm thành phố nên đoàn phim phải thuê khách sạn để ở qua đêm. Lần trở lại này những ánh mắt soi mói của đồng nghiệp trước đây nhắm vào Ái Nghi đã đổi khác, thay vào đó là cái nhìn tò mò như thể muốn moi móc để biết cô thật sự là ai.

Sau buổi quay chiều diễn ra vô cùng thuận lợi, Ái Nghi trở về phòng tắm rửa, cô đeo lại chiếc nhẫn đính hôn lên tay ngắm nghía một hồi đi ra ngoài tìm điện thoại gọi cho chồng. Nhưng chân chỉ vừa mở cửa thì cái người bước ra từ trong ác mộng đang đứng sừng sững ngay trước mặt cô, hắn nở nụ cười quỷ dị nhưng đầy buồn bã, vươn tay vuốt lọn tóc còn hơi nước của cô, trầm giọng hỏi:

“Em có khỏe không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play