Phong ba An ma ma qua đi phủ Bình Nhạc Vương lại trở về thái bình. Tiệm trà Cúc Mật của Điềm Tư Tư cũng kinh doanh ngày càng tốt.
Đại hoàng tử thỉnh thoảng lại ghé thăm, thái độ ân cần, lấy lòng học hỏi cách thưởng trà. Bộ dạng chân chó kia làm mù mắt Triệu Bình mấy lần.
Đảo mắt mấy cái đã đến ngày hội tuyển tú. Hôm đó đường trên kinh thành ngập tràn sắc hoa. Xe ngựa muôn màu muôn vẻ từ các châu phủ đổ về kinh thành. Để tham gia lễ hội tuyển tú này, mỗi phủ thành trên cả nước sẽ chọn 10 nữ nhân độ tuổi xuân xanh dâng về kinh thành. Nữ nhân này chủ yếu xuất phát từ nhà các quan lại, dòng dõi thư hương. Chỉ cần vào được hậu cung của hoàng đế, hoặc là vào được phủ hoàng tử hay các Vương gia thì cũng là từ quạ biến thành phượng hoàng.
Quán trà Cúc Mật hôm nay đông đúc hơn thường ngày rất nhiều. Điềm Tư Tư và Bình Nhạc Vương gia đang ngồi uống trà trên nhã gian cao nhất.
“Vương gia, người nhìn xem. Trong mấy cái xe ngựa đó chính là mỹ nhân không đó. Lát nữa vào cung rồi, người tha hồ mà lựa chọn.”
Triệu Bình suýt chút thì sặc nước trà.
“Tư Tư nàng đừng có đổ oan cho ta. Chuyện vào cung xem lễ tuyển tú là việc phải làm. Nhưng mà có nữ nhân nào vào được cửa hay không, lại không phải phụ thuộc vào nàng hay sao?”
“Thiếp biết. Hôm nay chàng sẽ không có nữ nhân nào đâu. Đừng mơ tưởng.”
“Ta không có mơ tưởng gì cả. Nhưng mà, nãy giờ nàng đăm chiêu gì thế?”
“Thiếp chỉ nghĩ không biết hai mẹ con Thiệu Phi Phi chuẩn bị tới đâu rồi. Dù gì thần thiếp cũng đã chuẩn bị cho họ một món quà rồi. Nếu còn không vào được phủ Đại hoàng tử nữa thì quá là vô dụng rồi.”
- ------------------------
Trong Điềm phủ lúc này đang vang lên tiếng la hét của Thiệu Phi Phi.
“Nhanh lên, lấy cây trâm này cài lên cho tiểu thư; bộ xiêm y hôm qua đã được chuẩn bị đâu rồi? Các ngươi nhanh tay nhanh chân lên đi.”
Điềm Tư Nhiên ngồi trước gương, khuôn mặt không chút vui vẻ vì sắp được tham gia lễ tuyển tú. Nàng ta muốn và phủ Bình Nhạc Vương nhưng mẹ nàng lại muốn nàng trở thành Trắc phi của Đại hoàng tử. Điềm Tư Nhiên không dám cãi lời mẫu thân. Từ ngày bị mẫu thân phát hiện ra ý định, nàng đã bị cấm túc đến tận bây giờ.
Thấy con gái đăm chiêu, Thiệu Phi Phi mới phất tay cho đám nha hoàn lui. Bà ta tự tay kẻ mày cho nàng rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tư Nhiên, thân phận con cao quý, chỉ có Đại hoàng tử mới xứng với con. Sau này Đại Hoàng tử làm hoàng đế con cũng sẽ trở thành phi tần. Quyền lực, cuộc sống nhung lụa phía trước đang chờ con. Đừng mãi đâm đầu vào vị Vương gia không có tương lai đó nữa con à. Nghe mẹ đi con.”
“Nhưng mẫu thân, con không có tình cảm gì với Đại hoàng tử cả.”
“Nữ nhi ngốc này, không cần tình cảm gì cả. Con chỉ cần dựa vào bản thân mình, tình cảm gì đó chỉ là chó tha mà thôi. Lòng dạ nam nhân sao có thể tin được hả con.”
Lúc này nha hoàn tiến tới thông báo kiệu từ trong cũng đã đến. Điềm Tư Nhiên sửa soạn sặc sỡ, bước lên kiệu tiến vào trong cung, bắt đầu những tháng ngày đấu đá thật sự của mình.
- ---------------------
Trong cung không khí vui tươi tưng bừng, cảnh sắc yến oanh rực rỡ. Các thiếu nữ ăn mặc xiêm y chỉnh tề lộng lẫy. Cô gái nào cũng xinh đẹp mỹ miều, dáng vẻ kiều diễm thướt tha.
Trước buổi ra mắt cho hoàng thượng Vương gia và các vị hoàng tử chọn. Hơn năm trăm cô gái này sẽ được cái ma ma già dặn trong cung kiểm tra thân thể trinh tiết, sau đó được đưa đi kiểm tra tài năng như cầm kì thi họa, nữ tắc,…. Qua hết tất cả các bước mới được ra mắt Vương công chư hầu.
Lễ hội tuyển tú được tổ chức trên một khoảnh sân rất rộng lớn. Chủ vị chính giữa đặt long ỷ của Hoàng thượng. Hai bên đặt phượng ỷ chính là là giành cho Thái Hậu và Hoàng hậu. Các vị quý phi và phi thì ngồi hai bên. Tần vị thì không đủ tư cách tham gia lễ tuyển tú này.
Chỗ ngồi của Đại hoàng tử và Vương gia thì giàn đều cả hai bên. Trong kinh thành hiện nay chỉ có một mình Bình Nhạc Vương gia, nên chỉ có hắn ngồi với 3 vị hoàng tử.
Lúc Thái Hậu cùng với Hoàng thượng tới thì tất cả mọi người đều đã yên vị.
“Thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an Thái Hậu.”
“Tất cả miễn lễ, đều ngồi xuống đi. Hôm nay là ngày vui. Nếu may mắn trong hoàng thất chúng ta sẽ có thêm vài vị quý nhân. Sau này sẽ có vài hoàng tử công chúa hay là thế tử. Hoàng đế, người nói xem có đúng không?”
“Vâng đúng vậy thưa mẫu hậu.”
“Bình Nhạc Vương gia, hậu viện của con trống trãi. Nay chọn vài vị mỹ nhân đưa vào làm Trắc phi, như thế mẫu hậu cũng an lòng hơn.”
Triệu Bình đứng dậy chắp tay làm lễ.
“Hoàng nhi xin vâng lệnh mẫu hậu ạ.”
Điềm Tư Tư ngồi bên cạnh cười khẩy, bảo phu quân của nàng nạp thêm thiếp ngay trước mặt nàng. Bộ coi nàng là không khí hay sao? Nhưng mà lão bà đó cũng giỏi diễn kịch quá đi, vừa mất đi một tâm phúc ở bên mình bao nhiêu năm mà bây giờ vẫn còn tâm trạng để diễn vở kịch mẫu từ tử hiếu.
“Vương phi, con thân là chủ mẫu phải biết giúp chồng dạy con. Nạp thêm cho phu quân con vài vị thiếp như thế mới nhanh có con nối dõi được.”
“Vâng thưa mẫu hậu, con chắc chắn sẽ nhìn thật kĩ, chọn được người tốt cho tướng công.”
Thái Hậu Hàn Ninh cười hiền từ, đưa mắt cho Hoàng đế ra hiệu bắt đầu buổi lễ.
Triệu Hoành vỗ tay mấy cái, một nhóm cung nữ xinh đẹp lên sân khẩu múa mở màn. Một tốp khác thì đi từng bàn bày biện điểm tâm và bình rượu.
Các bàn khác thì cung nữ đều ngồi bên cạnh Hoàng tử rót rượu cho người nhưng đến bàn của Bình Nhạc Vương thì lạ lắm. Nữ tửu chưa kịp rót rượu thì đã bị Điềm Tư Tư liếc cháy mặt, Triệu Bình vội vàng phân phó cho nàng ta lùi về sau. Y tự mình rót rượu cho cả hai. Điềm Tư Tư thì tự nhiên cầm miếng bánh hoa đào lên ăn. Dù nàng biết rằng mớ điểm tâm này dọn lên rồi dọn xuống thôi, chả có một quý nhân nào đụng đến cả. Nhưng đồ ăn dọn lên bàn không ăn mới là ngu, huống chi là đồ ăn ngon như vậy.
Thái Hậu ngồi trên đài cao thấy cảnh đó thì hừ lạnh. Có lý nào phu quân tự rót rượu, phu nhân thì ngồi uống trà ăn báh. Triệu Bình ngoan ngoãn như thế tự bao giờ.
Nhưng đang trong ngày vui, bà ta cũng không tiện dạy dỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT