Đại hoàng tử Triệu Duệ đang ngồi ở chính sảnh rung đùi, tay bưng chén trà nhấm nháp. Từ rất lâu rồi hắn không còn ghé Bình Nhạc Vương Phủ nữa, kể cả khi Bình Nhạc Vương phi vào cửa, hắn ta cũng không đến thăm hỏi. Nay đến đây có vẻ hơi đường đột.

“Vì giai nhân trong lòng, đường đột một chút cũng không sao. Dù gì cũng chỉ là Vương phi không ai sủng ái.”

Điềm Tư Tư trang điểm lộng lẫy đi ra tiền sảnh. Nàng mặc chiếc áo lụa đào, tà váy dài thêu hình chim loan, đầu cắm cây trâm bạch ngọc được Thái Hậu tặng. Cả người sang trọng thanh nhã.

“Hoàng chất bái kiến Hoàng thẩm. Người an.”

“Đại hoàng tử miễn lễ. Ngài quả nhiên là khách hiếm đến thăm. Mời ngài ngồi.”

“Phương quản gia, ngài pha một bình trà hoa cúc mật ong đem lên. Ta mời Đại hoàng tử thưởng thức.”

Triệu Duệ nghe đến trà hoa cúc thì mí mắt giật giật. Người trong lòng hắn yêu trà vô cùng, thấy hắn đem về một bình hoa cúc khô cùng tuyệt kĩ pha trà thì thích thú vô cùng. Người đó còn hỏi hắn có cách pha nào khác hay không. Hết cách Triệu Duệ mới phải tìm đến đây.

Sau một chung trà cuối cùng Điềm Tư Tư cũng mở miệng:

“Không biết Đại Hoàng tử đến hàn xá có chuyện gì không? Từ khi ta vào phủ vẫn chưa bao giờ thấy ngài ghé bao giờ. Hôm nay ngài cất bước đến thăm thật làm ta thắc mắc vô cùng.”

Triệu Duệ cố tình nghe không hiểu ý mỉa mai của Bình Nhạc Vương phi, đáp lời:

“Hoàng thẩm nặng lời, Triệu Duệ không đến thăm phủ Bình Nhạc Vương chẳng qua là do công vụ quá bận rộn. Nay có thời gian liền sắp xếp đến thăm người, ngoài ra cũng muốn nhờ Vương phi người đây một việc.”

“Xin Đại hoàng tử cứ nói.”

“Mấy ngày trước tiệm trà Cúc Mật của Vương phi khai trương, hoàng chất có cơ hội được nếm thử. Đến nay vẫn luôn nhớ nhung khôn cùng; muốn tìm Vương phi thỉnh giáo một ít về trà đạo. Không biết hoàng thẩm có sẵn lòng không?”

Trong lòng Điềm Tư Tư gõ một bàn tính, người như Triệu Duệ thô tục bất kham, uống trà cũng không hề biết thưởng thức thế mà lại đến tìm nàng bàn luận trà đạo, nghe là biết lấy cớ.

“Đại hoàng tử cứ đùa, tiệm trà Cúc Mật thì có gì liên quan đến ta chứ?”

“Bình Nhạc Vương phi cứ đùa, ai trong kinh thành không biết Vương phi dùng một bình trà hoa cúc lấy lòng hoàng thúc chứ. Coi như nể tình thân của chúng ta, xin Bình Nhạc Vương phi giúp đỡ hoàng chất đi.”

Điềm Tư Tư gạt gạt chén trà, đám nha hoàn gia đình bên cạnh cũng im lặng không dám nói gì. Không khí im ắng như thế, bỗng một giọng nói cương nghị vang lên đánh vỡ:

“Đại hoàng tử hôm nay đến thăm, sao không báo trước để ta chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo.”

“Thần thiếp tham kiến Vương gia.”

“Hoàng chất bái kiến Hoàng cửu thúc. Hôm nay hoàng chất mạo mụi đến thăm là có việc muốn nhờ hoàng thẩm.”

“Ồ, Đại hoàng tử có việc gì cứ nói, nếu Vương phi ta giúp được ngài chắc chắn sẽ giúp. Nàng ấy vốn tấm lòng lương thiện, ôn nhu hiền làn, trong vạn người quả là hiếm gặp.”

Triệu Bình càng khen, Triệu Duệ càng chắc chắn Điềm Tư Tư này chính là chủ nhân của tiệm trà Cúc Mật. Hôm nay hắn quyết tâm không thể đi tay không về.

“Lúc nãy chất nhi có thỉnh cầu Vương phi nhưng mà xem ra thẩm ấy…..”

Triệu Duệ cố ý dừng lại, bộ dáng ngập ngừng xấu hổ. Bình thường vị cửu hoàng thúc này lúc nào cũng chiều chuộng cố ý lấy lòng hắn. Thấy bộ dáng hắn như thế chắc chắn sẽ nói đỡ cho hắn.

Đúng như ý của Triệu Duệ, Bình Nhạc Vương gia giả vờ nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn Điềm Tư Tư:

“Vương phi, cùng là người nhà với nhau nàng đừng keo kiệt như thế. Triệu Duệ vốn là chất nhi ta yêu quý nhất, nàng có gì thì cứ nói thẳng với hắn?”

Yêu quý nhất nữa cơ đấy. Nhưng mà, Điềm Tư Tư đã bắt được trọng điểm. Nàng đứng lên đưa ra thỉnh cầu với Triệu Duệ:

“Đại hoàng tử, nếu ngài có hứng thú với trà đạo, ta sẽ viết cho ngài vài công thức với trà hoa cúc. Nhưng mà ta cũng có một yêu cầu hơi quá đáng, mong người đáp ứng.”

“Ha Ha Ha, xin hoàng thẩm xem ta cứ như người trong nhà. Có việc gì cứ nói nếu Triệu Duệ ta làm được chắc chắn sẽ làm hết sức mình.”

Điềm Tư Tư lấy khăn nhấn khóe môi, nếu ngươi đã nói vậy.

“Đại hoàng tử đã nói thế, ta cũng không khách sáo nữa. Chẳng là, ta có một muội muội ruột. Nàng ấy nhan sắc xinh đẹp mặn mà, cầm kì thi họa tinh thông. Nàng ấy luôn mến mộ ngài, chẳng qua lại ít cơ hội gặp mặt. Không biết kì tuyển tú sắp tới, Đại hoàng tử có thể cho muội muội ta một cơ hội được không? Nàng ấy sẽ không khiến người thất vọng.”

Triệu Duệ nghe như thế thì kinh ngạc vô cùng. Ra là Bình Nhạc Vương phi muốn nhét người vào phủ của hắn ta, nhưng không sao, hắn ta không ngại Đông cung nhiều mỹ nhân. Triệu Duệ sảng khoái đáp ứng:

“Tất nhiên là được, muội muội của Vương phi đây chắc chắn là thiên tư không thua kém gì người. Hoàng chất chắc chắn sẽ gặp nàng. Xin người yên tâm.”

Điềm Tư Tư cười ngại ngùng, đầu cuối xuống đa tạ. Nhưng thật ra trong lòng nàng đã sớm vẫy đuôi. Xem ra Triệu Duệ là mê muội mỹ nhân đến điên rồi. Chưa biết Điềm Tư Nhiên là loại nữ nhân nào cũng dám đồng ý cho vào phủ. Việc này để lão Thái Hậu biết chắc bà ta tức chết.

- ---------------------------

Sau khi Triệu Duệ vui vẻ cầm công thức đi về, Điềm Tư Tư mới gỡ lớp mắt nạ ra. Nàng vươn vai, xoay người:

“Haizz, cả một buổi chiều diễn kịch. Mệt mỏi quá đi. Tên đó không có việc gì làm hay sao mà đã đạt được mục đích rồi vẫn cứ khư khư ở lại đi làm phiền ta.”

Điềm Tư Tư ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa bả vai. Nàng gồng mình cả chiều cũng cảm thấy mệt mỏi chứ. Triệu Bình đi ra phía sau ghế, hai tay xoa bóp lấy vai nàng.

“Đúng rồi, chỗ đó đó, ngài mạnh tay lên chút, vận ít nội lực đi.”

Phương Tề và đám nha hoàn bên cạnh thì trợn tròn mắt. Vương gia đang bị Vương phi sai bảo, là sai bảo đấy. Đã thế ngài ấy còn vui vẻ làm nữa chứ.

Tiểu Lệ bên cạnh thì xoay tới xoay lui, Vương phi nhà nàng cũng thật là. Đây là chính sảnh, ấy thế mà chủ tử lại ngồi phè trên ghế để phu quân mình bóp vai cho giữa thanh thiên bạch nhật.

“Cũng chỉ có Vương phi nhà nàng dám làm thôi. Mà may là Vương phi nhà nàng không sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu. Để bà bà mà thấy được cảnh này chắc tức ói máu.”

Xoa bóp được một lúc, Triệu Bình nhận thấy đầu Điềm Tư Tư ngẹo sang một bên. Hắn vội đưa tay đỡ thì phát hiện nàng đã thoải mái ngủ từ lúc nào.

“Vương gia, ngài để nô tỳ đưa Vương phi về viện.”

“Không cần, để ta.”

Triệu Bình nhẹ nhàng bế thốc nàng lên, trước khi đưa nàng về viện còn cố ý dặn dò Phương Tề:

Từ nay về sau hạn chế cho Đại hoàng tử Triệu Duệ vào phủ, cũng đừng để cho Vương phi tiếp hắn. Lý do thì không cần nói chắc mọi người cũng hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play