Trong Bình Nhạc viện, Triệu Bình sau khi đi ngoài hơn 5 lần liên tiếp thì đại phu cũng đã chạy đến. Sau khi bắt mạch, đại phu mới khẽ hỏi:
“Vương gia có phải người dùng chung Ngạc hương với hoa cúc đúng không?”
Triệu Bình kinh ngạc, Ngạc hương chẳng phải là thứ huân hương phổ biến trong thành hay sao, quý nhân nhà ai mà không dùng nó. Thấy vẻ mặt Bình Nhạc Vương gia nghi ngờ, đại phu mới lên tiếng:
“Vương gia có điều không biết, Ngạc hương tuy là huân hương chuyên dụng trong kinh thành nhưng nó vốn đại kỵ với hương hoa cúc. Ngửi vào sẽ gây nhộn nhạo tinh thần, ngoài ra còn gây đau bụng thổ tả nữa. Trong kinh vốn dĩ ít trồng hoa cúc, ở viện các quý nhân lại càng không, nên đa phần mọi người đều không biết. Để lão phu kê cho người ít Hoàn hương tán, người sẽ đỡ ngay thôi.”
“Hoàn hương tán?”
“Đúng vậy nói thẳng ra Hoàn hương tán chính là giải dược của độc tố này.”
Tiêu Đắc thấy mặt Triệu Bình càng lúc càng đen thì vội theo đại phu bốc thuốc. Bình Nhạc Vương gia lúc này mới ngẫm ra mình lại bị Điềm Tư Tư chơi xỏ rồi. Hắn ta có tức giận nhưng một lúc thì ngửa mặt lên trời cười to. Mặc dù nàng khiến hắn mất mặt nhưng quả thực, Vương phi của hắn rất có bản lĩnh. Nếu nàng muốn giết hắn thì có lẽ hắn đã chết lâu rồi.
“Thái Hậu Hàn Ninh, xem ra bà đưa đến cho ta một món hời rồi.”
- -------------Ta là dải phân cách nè----------------
Đêm hôm khuya khắt, một bóng người nhỏ nhắn khoác áo choàng đen gõ cửa Ái Doanh viện. Một lúc sau trong viện có tiếng gõ cửa đáp lại. Một hồi sau lại gõ nữa cứ như một chuỗi ám hiệu thì cửa sau Ái Doanh viện mới mở ra. Người mở cửa là nha hoàn A Hoa bên cạnh Mạn Doanh Doanh.
“Sao lâu như thế mới mở cửa?”
“Ma ma thông cảm, trong phủ mới rối loạn một trận, tránh đi tai mắt không phải dễ.”
Người mặc áo choàng đen dỡ mũ xuống, dưới ánh trăng sáng là một khuôn mặt quen thuộc – An mama, người bên cạnh Thái Hậu Hàn Ninh. An mama đi theo A Hoa vào trong khuê phòng của Mạn Doanh Doanh, cả hai không dùng đèn đóm gì cả hoàn toàn rọi đường bằng ánh trăng.
Mạn Doanh Doanh đang vô cùng bồn chồn lo lắng ở trong viện của mình, vừa thấy An mama liền chạy đến:
“An mama sao bây giờ người mới đến. Người có biết trong Bình Nhạc Vương Phủ giờ rối loạn như thế nào không? Ta sắp đánh mất sủng ái của Vương gia rồi.”
“Mạn tiểu thư, lão nô muốn ra ngoài phải có chỉ của Thái Hậu, không thể tự tiện được. Người mới vào phủ có sáu tháng, sao đã nhanh như vậy đánh mất sủng ái của Vương gia chứ?” Giọng của An mama mang vẻ trách cứ.
“An mama người không biết đâu. Từ khi Điềm Tư Tư vào phủ thì Vương gia đã không còn để ý đến ta nữa, ngài đã sủng ái nha hoàn của Điềm Tư Tư, tối nay còn ngủ lại Hạ Hoa viện nữa. An ma ma, Thái Hậu có cách gì không. Ta không thể đánh mất Vương gia được.”
Mạn Doanh Doanh được cài vào phủ hoàn toàn là nhờ công của Thái Hậu Hàn Ninh, bà ta muốn có một nội gián ngay bên cạnh Triệu Bình cũng muốn hắn ta sa ngã vào mỹ nhân mà không làm được việc gì lớn. Ai dè Mạn Doanh Doanh lại đem lòng yêu Triệu Bình, làm Thái Hậu tức chết đi được.
“Mạn tiểu thư, đúng là Thái Hậu có một cách khiến người có được trái tim của Vương gia. Nhưng mà người cũng nên đáp lễ chứ.” Ý của bà ta chính là muốn Mạn Doanh Doanh đem sổ sách của phủ Bình Nhạc Vương giao đến, ngoài ra nàng ta phải tìm cách lũng đoạn và lấy bớt tiền bạc trong phủ; đào rỗng Bình Nhạc Vương Phủ.
Mạn Doanh Doanh vốn dĩ là gian tế Thái Hậu cài vào, đáng lẽ ả sẽ nghe lời Thái Hậu mà làm theo; nhưng bây giờ lại khác. Mạn Doanh Doanh yêu Triệu Bình nên không muốn làm hại hắn, nhưng xung quanh Vương gia có quá nhiều nữ nhân; nàng đành hạ quyết tâm nghe theo lời Thái Hậu, nàng muốn Triệu Bình trong mắt chỉ có nàng mà thôi:
“An ma ma, ta sẽ đưa sổ sách và các giấy tờ khác trong Bình Nhạc Vương Phủ cho người, người mau nói cách cho ta đi.”
An ma ma lấy từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ, rồi thầm thì vào tai Mạn Doanh Doanh cái gì đấy. Mạn Doanh Doanh từ từ mở to mắt ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm bà nhưng cuối cùng vẫn là giữ lấy lọ thuốc.
Mạn Doanh Doanh suốt một đêm không ngủ, gương mặt tiều tụy. Nàng cầm lọ thuốc trong tay, muốn đập vỡ mấy lần rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là cất vào trong ngăn tủ, mắt không thấy tâm không phiền.
- -------------Ta là dải phân cách nè----------------
Hạ Hoa viện lại một buổi sáng tràn ngập màu vàng rực của hoa cúc. Điềm Tư Tư nằm trên chiếc ghế bập bênh giữa vườn, cô đang đọc một quyển sách về y học lấy được từ trong thư viện gần phủ. Quả thực xuyên về cổ đại khiến cô tiếp cận được nhiều tri thức của cổ nhân hơn. Đúng là trong cái rủi có cái may. Chiêu thức đầu độc Triệu Bình cũng là cô học được trong cuốn sách này.
Đang yên tĩnh thì Đại Tráng vào bẩm báo Phương Tề mang lễ vật của Vương gia đến tặng. Điềm Tư Tư ngạc nhiên, tặng quà à, không phải là nên tránh mặt cô đi sao. Bất quá nàng cũng không đứng lên, chỉ vẫy tay cho người đi vào.
Phương Tề đi vào Hạ Hoa viện đem theo một đám gia đinh. Mỗi gia đinh ôm một chậu cúc vàng rất to.
“Bẩm Vương phi, lão nô đến theo lệnh của Vương gia tặng người 100 chậu hoa cúc. Cảm tạ bữa ăn của người.”
Xem ra Triệu Bình đã biết mánh khóe của cô rồi, hắn ta cũng không giận dỗi hay hùng hổ đến quát mắng mà chỉ sai người đến tặng quà, chắc là muốn “đình chiến” với cô.
“Phiền Phương tổng quản về bẩm báo lại Vương gia là hoa ta đã nhận. Tiểu Lệ dẫn người sắp xếp chỗ hoa đó đi.”
Điềm Tư Tư nói rồi tiếp tục nằm trên ghế bập bênh đọc sách, không thèm để ý đến nữa. Phương Tề cảm thán vị Vương phi này thật quá mức ngạo mạn, mà sở thích cũng kì dị nữa. Ai đời quý nhân nhà nào lại thích trồng hoa cúc chứ, hoa này chỉ dùng cho đám tang mà thôi.
Phương tổng quản đi chưa được nửa canh giờ thì Đại Tráng lại tiếp tục chạy vào bẩm báo:
“Bẩm Vương phi, trắc phi của Ái Doanh viện đến. Hình như là để tặng người hoa thì phải.”
Lại hoa à, ngày gì mà một đám người đua nhau tặng hoa cho ta thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT