Tôi tên Tề Tứ, trùm trường cấp 2, đi đường mang theo gió, không có tình cảm, bọn họ đều nói tôi vô cùng kiêu ngạo, tôi chỉ cười nhạo một tiếng nói: "Vãi thây, tao vừa lịch sự vừa dịu dàng." Tôi mặc kệ bọn họ tin hay không, dù sao người nào không tin thì tôi sẽ đánh đến khi tin thì thôi.

Nói cho cùng bàn về điều kiện ngoại hình, tôi thật sự nhìn giống như một con chó trong thân xác con người*.

(*)人模狗样: thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó, có ý chế nhạo.

Tôi không thích tiếp xúc thân mật với người khác, ghét nhất người khác chạm vào tôi, cho dù là nam hay nữ, tôi cũng không biết tại sao, nhưng có một ngoại lệ.

Ngày hôm qua sau khi chơi bóng rổ, cái tên chó Lý Nhất Hàng không cẩn thận ôm eo tôi, nữ sinh vẫn chưa rời khỏi ở bên ngoài phát ra tiếng thét chói tai, tôi bực mình đẩy Lý Nhất Hàng ra, chậc một tiếng, nói: "Đừng có chạm vào tao, tao ghê sợ đồng tính luyến ái*."

(*)Raw là 崆峒 ( đồng âm với恐同) tiếng anh là homophobia, là ghê sợ đồng tính luyến ái.

Lý Nhất Hàng không chút khách khí đấm tôi một cái, nói: "Vâng anh "Tứ" của em, biết anh nhiều tật xấu mà."

(*)Tên của bạn thụ là Tứ này 肆, nhưng bạn Hàng lại gọi là Tứ này 四, nên mình mới để trong ngoặc kép, 肆 là 四 viết bằng chữ, là 四 viết hoa.

Tôi không nhìn cậu ta, trong lúc đang vặn nắp bình định uống ngụm nước, không cẩn thận thoáng nhìn thấy Ngôn Mặc, cậu kẹp quyển sách, thường nâng mắt kính một tí, cho dù bước đi vội vàng, lại mang theo vài phần cảnh đẹp ý vui.

Tôi không thể không cảm thán một câu, moá/nó, tên Ngôn Mặc này thật sự đẹp từ nhỏ đến lớn hả? Quả thực còn xinh đẹp hơn con gái nữa.

"Hi vợ." Khi Ngôn Mặc đi qua bên cạnh tôi, tôi không nhịn được mà buột miệng nói ra. Còn chưa đợi tôi phản ứng lại, Ngôn Mặc đã đi rồi, cậu ấy giống như không có nghe thấy.

Nhưng có một thằng chó nghe thấy rồi.

Lý Nhất Hàng dùng đôi mắt to sáng như tuyết nhìn tôi, mang theo ba phần trào phúng, năm phần lạnh nhạt, hơi có ý bỏ đá xuống giếng, mở miệng nói: "Vừa rồi là ai nói bản thân ghê sợ đồng tính luyến ái thế?"

Tôi đá cậu ta một cái tượng trưng, nói: "Con moẹ nó bớt đánh rắm lại đi, còn muốn ăn cơm nữa không?"

Tôi không nói cho cậu ta biết Ngôn Mặc là người trong lòng của tôi từ khi còn nhỏ, cho dù có kêu mười mấy tên đầu gấu ở trường cấp 3 bên cạnh cùng nhau đánh tôi đến chấn động não, đánh đến nỗi khiến tôi có thể mất trí nhớ có chọn lọc, tôi cũng sẽ không quên Ngôn Mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play